Cánh cửa mở ra, một thanh niên khóc lóc mình mẩy run rẩy ngã nhào ra ngoài.
Cậu ấy mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình có buộc dây sau lưng, mình mẩy ướt sũng, mái tóc xoăn nhẹ hơi dài dính bết vào má. Vừa nhìn thấy người bên ngoài (chủ yếu là vì nhìn thấy Palar), cậu ấy sợ tới nỗi lùi lại vào phòng.
Palar và chủ nhà không ngừng cố gắng đưa cậu ấy ra ngoài. Nếu xông thẳng vào bắt cậu ấy, cậu ấy sẽ sợ hãi phát điên rồi đập đầu vào tường và sàn nhà, vì vậy bọn họ chỉ đành từ từ dẫn cậu ấy ra ngoài như thể dụ một chú mèo chui vào trong cái ống.
Chủ nhà lấy ít thức ăn, Palar thì ngồi khoanh chân ở cửa, nói chuyện nhỏ nhẹ với cậu ấy.
Khoảng hơn 10 phút sau, thanh niên trong phòng thử cầm thức ăn mà Palar đưa vào, Palar dạy cậu ấy cách xé vỏ, dạy cậu ấy cầm lên ăn.
- Gói đó là vị bò sốt vang.
Chủ nhà tựa vào hành lang nói: - Nếu cậu ấy không thích thì ở đây còn vị nguyên bản và vị thịt nướng, nếu cậu ấy thích đồ ngọt thì ở đây có kẹo bông gòn và bánh quy...
Palar không để ý đến chủ nhà, chỉ chuyên tâm giao tiếp với thanh niên ướt sũng trong phòng. Chủ nhà nhìn bóng lưng của cậu, không ngờ cậu là người có kiên nhẫn đến vậy, hoàn toàn trái ngược với vẻ giận dữ vừa rồi của mình.
Lát sau, cuối cùng thanh niên tóc xoăn đen cũng lên tiếng: - Tôi... tôi tên Hải Phong.
Ban đầu chủ nhà còn tưởng cậu ấy không biết nói, mặc dù giọng điệu cậu ấy đúng là có hơi lạ lẫm.
Nghe thấy cái tên này, Palar nhíu mày. Kẻ từng phản bội cậu cũng tên Hải Phong.
Chủ nhà lập tức nói: - À, hồi nãy chúng ta nói chuyện hình như cậu có nhắc đến, kẻ hại chết cậu cũng tên "Hải Phong" đúng không? Đừng lo, trùng tên mà thôi, đừng nghĩ nhiều. Thực ra tên của bọn họ vốn không phải là một chữ giống nhau. Rất nhiều nền văn minh thích đặt tên có ý nghĩa, "Hải Phong" ở thế giới của cậu và "Hải Phong" trước mắt không phải là một chữ giống nhau. Sở dĩ cậu nghe thấy cùng một chữ là vì khi những người sống lại đến với "khe hở", bất kể trước đây mấy cậu sử dụng ngôn ngữ gì thì bây giờ cũng giao tiếp bình thường được thôi. Giống như... bánh mì phiên dịch của Doraemon ấy, hoặc là TARDIS* ấy.
(*Time And Relative Dimension In Space - Thời gian và kích thước tương đối trong không gian, là một cỗ máy du hành thời không, xuất hiện trong series phim khoa học viễn tưởng Doctor Who và các phần phụ của series.) - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Palar không hiểu mấy chữ cuối.
- Cái gì? Củ nưa gì?
Chủ nhà nói không sai, cậu nghe hiểu được ngôn ngữ, nhưng lại không hiểu ý nghĩa của những từ ngữ xa lạ này.
Chủ nhà nói: - Không có gì, toàn là trong tác phẩm văn nghệ ở một thời không nào đó thôi...
Thanh niên tên Hải Phong rụt rè nhìn bọn họ, Palar quay đầu lại, đưa tay vỗ nhẹ vai cậu ấy, lần này cậu ấy không né tránh nữa.
Cứ như thế, cuối cùng Hải Phong cũng bước ra, được Palar và chủ nhà đưa về phòng sinh hoạt.
Bước chân của Hải Phong rất nhẹ rất chậm như thể không quen đi lại, sau khi ngồi xuống sô pha, cậu ấy thở phào một hơi, co chân lên, cơ thể thả lỏng hơn nhiều.
Câu đầu tiên cậu ấy nói ra khiến chủ nhà và Palar phải giật mình.
Cậu ấy nói: - Thực ra, tôi không phải con người.
- Vậy cậu là gì?
Chủ nhà hỏi: - Khuôn mặt cậu rất đàng hoàng và đẹp trai, hơn nữa cũng không rõ là chủng tộc nào, hình như tôi chưa từng tiếp đón người ở thời không của các cậu... cậu là gì? Tinh linh? Hay là ma cà rồng gì đó? Không đúng, vừa nãy cậu ăn khoai lát rồi, nên cậu không phải ma cà rồng...
- Tôi là một "Tuyền Tiên".
Hải Phong nói.
Palar không hiểu từ này, nhưng chủ nhà thì hiểu.
- Tuyền Tiên? Không ngờ chỗ mấy cậu cũng dùng từ này...
- Từ này?
- À, tôi từng tiếp đón một người ở thời không khác, trong vũ trụ của họ có một hành tinh nào đó, ở thời đại nào đó, ở đất nước nào đó, cách gọi ở đó tương tự như từ của mấy cậu, họ cũng có sinh vật tên là "Tuyền Tiên", chỉ có điều, trong thế giới của họ "Tuyền Tiên" là một truyền thuyết, không phải thứ có thật.
Chủ nhà dừng lại suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp: - Giữa các thời không khác nhau thỉnh thoảng sẽ có những nền văn minh trùng lặp, bởi vì cách tiến hóa của vũ trụ đôi khi rất giống nhau... xem ra đúng là vậy rồi.
Palar hỏi: - Từ này sao vậy? Anh đừng dong dài như vậy được không, nãy giờ tôi nghe không hiểu gì cả.
- Đừng có gấp.
Chủ nhà quơ ngón tay qua lại, rồi quay sang Hải Phong: - Chủng tộc của mấy cậu sống trong biển, đúng không?
- Không chỉ trong biển.
Hải Phong nói: - Nước mặn và nước ngọt đều có Tuyền Tiên, là những chủng tộc khác. Nhưng có lẽ con người không biết, bọn tôi thưa thớt hơn con người rất nhiều, người bình thường khó mà gặp được bọn tôi.
- Chân của cậu...
Chủ nhà nhìn đôi chân thon dài trần trụi của Hải Phong đang co lại trên sô pha.
- Tôi vốn không có chân.
Hải Phong cúi đầu, xoa mắt cá chân của mình.
Nghe cậu ấy nói vậy, Palar quay đầu nhìn chằm chằm hai chân của Hải Phong, chân cậu ấy rất đẹp, nhưng bây giờ Palar không có tâm trạng thưởng thức, chỉ biết ngạc nhiên thôi.
Chủ nhà hiểu ra bèn gật đầu: - Đây là. Cái gọi là Tuyền Tiên, cũng chính là —— Tuyền Khách, Giao Nhân, Người Cá.
- Người Cá?
Palar càng ngạc nhiên hơn.
- Thế giới của mấy cậu cũng có câu chuyện liên quan tới người cá đúng không? Chỉ cần là thế giới có vùng nước rộng lớn thì chắc lẽ đều có câu chuyện về người cá.
Theo cách nói thông thường nhất, Hải Phong đúng thật là người cá. Các "Tuyền Tiên" không chỉ có đuôi cá, mà còn có vây đuôi và một đôi vây ngực mọc ở dưới xương sườn. Mặc dù Tuyền Tiên cũng được gọi là "Giao Nhân", nhưng họ không có vây lưng hình dao cạo, so với cá mập, họ giống cá voi trắng hơn.
Điều kỳ diệu đó là, câu chuyện mà Hải Phong trải qua hết sức quen thuộc đối với chủ nhà, chủ nhà từng nghe một câu chuyện cổ tích —— "Nàng Tiên Cá" ở một thời không nào đó. Trong truyện cổ tích, một nàng tiên cá trẻ tuổi yêu một hoàng tử loài người, vì theo đuổi tình yêu mà bất chấp tất cả để bước lên bờ.
Câu chuyện của Hải Phong rất giống với câu chuyện này, chỉ có điều, người cậu ấy yêu không phải hoàng tử, mà là một nhân viên cứu hộ tuần tra trên biển.
- ...Nhân viên cứu hộ tuần tra trên biển?
Chủ nhà nhịn cười. Cậu từng đoán là công tử giàu có trên du thuyền, thuyền trưởng, Rose chuẩn bị nhảy xuống biển, thậm chí là hải tặc, nhưng không ngờ lại là nhân viên cứu hộ tuần tra trên biển.
- Đúng vậy, anh ta tưởng tôi là người đuối nước, nhất quyết phải cứu tôi lên.
Hải Phong mỉm cười, nhưng trong mắt lại đầy vẻ đau buồn.
Lúc ấy, ở vùng biển đó có một tàu chở khách xảy ra sự cố nên bị lật tàu, trong quá trình chìm tàu, một vài hành khách trôi nổi gần đó bị dòng xoáy cuốn xuống nước.
Hải Phong và nhóm bạn của mình đang ở gần đó, bọn họ đẩy những hành khách dưới nước trở lại mặt biển, giống như những chú cá heo cứu người chết đuối trong truyền thuyết. Sau đó đội cứu hộ xuất hiện, phần lớn hành khách đã được cứu lên, các người cá cũng yên tâm rời đi.
Ngay khi Hải Phong chuẩn bị lặn xuống thì nơi thuyền cứu sinh vọng lại tiếng người rơi xuống nước.
Một nhân viên cứu hộ thân thể cường tráng nhảy xuống, vừa hô lớn "Đừng sợ tôi cứu cậu ngay đây", vừa dũng cảm bơi về phía cậu ấy.
Hiển nhiên, nhân viên cứu hộ tưởng cậu ấy là người rơi xuống nước, không hề phát hiện ra cấu tạo cơ thể của cậu ấy ở dưới mặt nước.
Hải Phong vốn có thể lặn thẳng xuống nước, nhưng lại sợ nhân viên cứu hộ hiểu lầm cậu ấy bị chìm xuống đáy rồi cũng sẽ lặn theo. Thế là, cậu ấy tăng tốc bơi đi, cố gắng bỏ lại nhân viên cứu hộ.
Dù khả năng bơi lội của con người giỏi đến đâu thì cũng không thể so được với sinh vật biển. Đợi đến khi Hải Phong dừng lại thì đã không thấy nơi tàu chìm và nhân viên cứu hộ kia đâu, không biết là con người không đuổi kịp cậu ấy, hay cuối cùng cũng nhận ra cậu ấy không phải người bị nạn nên đã bỏ cuộc giữa chừng.
Sau lần đó, Hải Phong thường xuyên đến vùng biển này, ẩn mình trong sóng biển, lén quan sát thuyền cứu sinh tuần tra.
Có đôi khi cậu ấy sẽ nhìn thấy người nhân viên cứu hộ kia, dáng dấp cao nghệu, nụ cười rạng rỡ, có một đôi chân đẹp và cường tráng, làn da rám nắng khỏe mạnh.
Một ngày nọ, trên biển nổi lên gió lốc. Các nhân viên cứu hộ đang tìm kiếm một chiếc thuyền nhỏ bị mất tích, mãi vẫn chưa rút lui.
Đến khi bọn họ cho rằng nên rời khỏi đó thì đã muộn. Gió lốc đuổi theo, trong mây đen và sấm chớp, thuyền của bọn họ bị lật úp.
- Sau đó cậu cứu anh ta, đúng không?
Nghe đến đây, chủ nhà hỏi.
Diễn biến này đúng là rất giống “Nàng Tiên Cá”, chỉ có điều Hải Phong là giống đực, hơn nữa cũng không có hoàng tử.
Hải Phong gật đầu: - Đúng vậy, tôi đã cứu anh ta. Bạn của tôi cũng cứu không ít người, đẩy họ lên ghềnh đá hoặc lên tấm gỗ nổi. Chúng tôi tuần tra dưới mặt biển, mỗi khi phát hiện có người bị chìm thì sẽ lập tức đẩy bọn họ lên. Tôi ôm lấy anh ta, kéo anh ta vào bờ đá, anh ta tỉnh lại, rồi anh ta nhìn thấy cơ thể tôi...
Gió lốc dần yếu bớt. Hơn nửa người của nhân viên cứu hộ nằm trên ghềnh đá, giật mình nhìn chòng chọc sinh vật đang ngồi bên cạnh mình.
Sau lần đó, nhân viên cứu hộ thường đi một mình đến khu vực này, Hải Phong cũng sẽ đợi anh ta ở bên ghềnh đá.
Hải Phong hỏi anh ta về tình hình xã hội loài người, nhân viên cứu hộ thì nghe Hải Phong miêu tả cuộc sống của người cá. Cả hai trao đổi về cách nhận biết sự thay đổi của thời tiết, cách để tránh cá mập... Nhân viên cứu hộ chụp ảnh với cậu ấy, chụp vây cá và đuôi của cậu ấy, sau khi được cậu ấy cho phép còn tự tay vuốt ve cơ thể cậu ấy.
Khi Hải Phong kể đến đây, chủ nhà và người lính nhìn nhau: Bọn họ đều cảm thấy, bắt đầu từ đây thì nghe có vẻ không ổn lắm. ( truyện trên app T•Y•T )
Bọn họ nghĩ không sai. Sau đó, Hải Phong hoàn toàn chìm đắm trong tình cảm với con người.
Giống như trong “Nàng Tiên Cá” vậy, Hải Phong cũng tìm đến phù thủy của bộ tộc mình, mong có được đôi chân của con người.
Chỉ có điều, chuyện này không tàn khốc như nàng tiên cá đã trải qua, phù thủy không có sở thích lấy đi giọng nói của người khác.
Trong bộ tộc của bọn họ, năm nào nghề phù thủy cũng tiếp đón một vài người cá muốn mọc ra đôi chân con người, những người cá này không tiếc bán hết gia sản, chỉ mong có cơ hội đến thế giới phồn hoa của con người để sinh sống. Chuyện này cũng không có gì lạ, con người cũng có hành vi tương tự như: Bỏ ra một khoản tiền lớn, hy sinh mối quan hệ xã giao hiện tại để thay đổi lối sống, di cư đến nơi khác.
Ca phẫu thuật chuyển đổi của Hải Phong rất thành công, cậu ấy còn chưa lành hẳn đã vội vàng bơi lên mặt biển, chờ đợi nhân viên cứu hộ của mình.
Nhân viên cứu hộ đến rất đúng lúc. Thực ra gần đây ngày nào anh ta cũng đến vùng biển này tìm kiếm người cá Hải Phong.
Không chỉ một mình anh ta đến, mà còn có một nhóm người khác nữa.
Sau khi nhìn thấy Hải Phong, nhân viên cứu hộ lại nhảy xuống biển, ôm Hải Phong, vuốt tóc cậu ấy và khuyên cậu ấy lên thuyền. Anh ta nói trên thuyền đều là những bạn bè thân thiết muốn cảm ơn Hải Phong.
Hải Phong lập tức đồng ý, cậu ấy ôm cổ nhân viên cứu hộ phấn khích nói: Không chỉ có vậy, tôi còn lên đất liền với anh được luôn ấy!
Đợi khi lên thuyền, vẻ mặt của nhân viên cứu hộ lập tức thay đổi.
Ban đầu Hải Phong còn tưởng anh ta giật mình vì đôi chân của mình, nghĩ anh ta sẽ vui mừng cho mình... Nhưng lại không phải như thế.
- Chẳng phải cậu nói cậu ta là người cá à?
- Cậu ta là người cá mà! Tôi đã cho mấy người xem ảnh rồi!
- Vậy đây là cái gì? Chẳng phải đây là con người rành rành đó sao!
- Chắc chắn không phải người, không tin thì mấy người kiểm tra thử đi, cấu tạo cơ thể của cậu ta chắc chắn không giống con người!
- Tôi thấy cũng hơi lạ, mấy người có để ý tư thế bơi của cậu ta không...
- Hay là đưa về kiểm tra thử trước đã?
Đám người bàn tán xôn xao.
Bàn tay thô kệch khô ráp của đám người lạ vươn tới, thô bạo túm lấy Hải Phong rồi vặn mạnh cánh tay cậu ấy, lôi cậu ấy đang đứng không vững vào trong khoang thuyền. Mà nhân viên cứu hộ của cậu ấy thì lại thờ ơ với chuyện này.
Đi lướt qua vai đám người lạ, Hải Phong nghe nhân viên cứu hộ đang ra sức giải thích với những người khác: Tôi không hề nói dối, mấy người kiểm tra thử là biết ngay, dù mấy người không hài lòng thì cũng phải trả tiền cho tôi...