Trước khi tỉnh lại, y đã chết.
Vào đêm tuyết rơi tháng 12, y mặc một bộ trường sam màu trắng mỏng tang, quỳ trên phiến đá lạnh lẽo dưới hiên nhà rồi uống cạn ly rượu độc.
Y không muốn chết, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác. Y không còn đường nào để phản kháng, cho dù nhục nhã, dù không cam tâm đến mấy thì cũng chỉ có con đường chết, nếu không chờ đợi y sẽ là những điều còn tàn khốc hơn.
Sau khi chết không lâu, y tỉnh lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, y không nhớ rõ mình đã làm gì, cũng không biết mình đang ở đâu.
Rồi từ từ, y nhớ lại ly rượu độc kia. Y ngạc nhiên ngồi dậy, cúi đầu nhìn tay chân rồi sờ lên ngực, cơ thể vẫn còn ấm áp, không giống như đã biến thành quỷ.
Y đứng dậy nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng mái vòm bốn phía một màu trắng tinh, vách tường cũng được xây thành hình vòm cung, căn phòng rất nhỏ, chỉ chứa vừa ba năm người đứng thẳng, không có cửa sổ, không có cửa ra vào, ngay cả ánh đèn cũng không có, nhưng lại vô cùng sáng sủa.
Qua vách tường, y nghe thấy tiếng bước chân. Có cánh cửa thình lình xuất hiện trên bức tường kín mít, một người đàn ông ăn mặc lạ lùng bước vào.
Mặt mũi người đàn ông dễ nhìn, vẻ mặt dịu dàng, tay chân không khác gì người bình thường, nhưng chỉ có đôi mắt là màu vàng kim.
- Chào cậu.
Người đàn ông mắt vàng nói: - Chào mừng đến... tôi cũng không biết phải hình dung nơi này thế nào, dù sao thì chào mừng cậu. Cậu có thể gọi tôi là "chủ nhà", đây là biệt danh một vị khách trước kia đã đặt cho tôi. Nhìn cách ăn mặc của cậu, có lẽ cậu đến từ thời không mang nét văn hóa của một nước phương Đông cổ đại? Chắc cậu thấy tôi lạ lùng lắm đúng không? Đừng sợ, bộ quần áo tôi mặc gọi là "áo sơ mi" và "quần tây", không phải thứ gì kỳ lạ đâu. Tôi sẽ cố gắng giải đáp mọi thắc mắc của cậu, cho đến khi cậu chọn được con đường tương lai. Hiểu chưa?
Trước những lời tràng giang đại hải ấy, người vừa tỉnh lại lắc đầu: - Không hiểu.
- Cậu tên gì?
Người tự xưng là "chủ nhà" hỏi.
- Ưu Tễ.
- Trời ạ, đây là tên con trai à? Cái tên Mary Sue thật...
- Mary Sue là gì?
Chủ nhà dựa người vào khung cửa, quan sát Ưu Tễ từ trên xuống dưới.
- Cậu đến từ đâu?
- Đến từ kinh thành...
- Không không, nói một địa danh cụ thể đi, đừng nói “kinh thành”, nhiều thời không có định nghĩa “kinh thành” này lắm, tôi không biết cậu đang nói cái nào nữa.
Ưu Tễ lạ lùng nhìn cậu: - Ngươi là người ngoại bang?
Chủ nhà thúc giục: - Cậu mau nói cho tôi biết, cậu đến từ đất nước nào, thành phố nào?
- Ta đến từ thành Hoán Ngọc, năm mười lăm tuổi được tuyển vào hậu cung của Thụy Đế, sau đó ta trở thành phi tử, rồi vẫn luôn sống trong hậu cung.
Nghe y nói vậy, chủ nhà đập tay, vẻ mặt như thể bừng tỉnh: - À! Biết ngay! Đây không phải địa danh của Trung Quốc cổ đại. Tôi thấy cậu cũng không giống người đến từ Trung Quốc cổ đại. Trước đây tôi từng gặp người ở thời không ấy, cách ăn mặc của cô giống cậu lắm, nhưng khí chất thì lại hơi khác biệt đôi chút. Cô ôm một hộp châu báu nhảy xuống sông tự vẫn... thôi, mấy chuyện này không quan trọng, để sau hẵng nói. Bây giờ, cậu tiếp tục trả lời câu hỏi của tôi đi… - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Ưu Tễ chậm rãi chờ đợi.
Chủ nhà hỏi: - Đất nước mấy cậu, à không, thời không, thế giới... mấy cậu có tổng cộng bao nhiêu giới tính? Cậu hiểu "giới tính" là gì chứ? Ý là, mấy cậu gồm bao nhiêu loại người? Là nam và nữ à?
Đối với Ưu Tễ mà nói, câu hỏi này gần như là nhảm nhí, nhưng y vẫn nghiêm túc trả lời: - Đương nhiên là nam hoặc nữ rồi.
- Thật à? Không có sáu loại? Alpha beta gì đó...
- Sáu loại kia là gì? Ta chưa từng nghe bao giờ...
Chủ nhà nhìn mái tóc dài ngang eo, bộ trường sam lụa và cổ tay cổ chân trắng bệch mảnh khảnh của Ưu Tễ, hỏi: - Ờm, vậy cậu là nam hay nữ?
- Đương nhiên là nam rồi.
Thực ra quần áo của Ưu Tễ mỏng lắm, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy được y không có đặc điểm của nữ giới.
- Vậy là, ở thế giới của mấy cậu, đàn ông có thể tiến cung làm phi tử?
- Không chỉ hoàng cung, mà nhà dân thường cũng như vậy.
- Hoàng đế của mấy cậu là nam hay nữ?
- Từng có nam, cũng từng có nữ, đương kim Thụy Đế bệ hạ là nam.
Nhắc đến người này, Ưu Tễ không khỏi nhói lòng. Đó là người y từng mong chờ, thậm chí có thể nói là yêu, nhưng cuối cùng, Thụy Đế lại dễ dàng tin lời gièm pha của kẻ gian, ban cho y ly rượu độc.
Chủ nhà hỏi tiếp: - Người bình thường thì sao? Đàn ông bình thường cũng cưới nhiều đàn ông lắm à?
- Có gì kỳ lạ đâu? Chỉ cần trở thành gia chủ thì dù là nam hay nữ cũng được cưới hỏi thoải mái. Phụ thân ta gả cho mẫu thân ta, trước ta vẫn còn hai vị tỷ tỷ, nhưng các tỷ ấy không ai làm gia chủ cả mà xuất giá đến nhà khác, một người thì gả cho một nam tử làm buôn bán bình thường, một người thì vào phủ quận chúa làm thiếp.
Chủ nhà lẩm bẩm "Thời không này thú vị thật", rồi xoay người rời khỏi căn phòng trắng tinh.
Ưu Tễ cũng muốn đi ra ngoài theo, nhưng mà hơi sợ.
- Cậu không đi hả?
Chủ nhà quay đầu gọi y: - Căn phòng đó chỉ là một "trạm trung chuyển" thôi, bên trong chẳng có gì cả, buồn chán lắm. Ra đây đi, tôi từ từ kể cậu nghe chuyện ở nơi này.
Ưu Tễ dè dặt bước ra khỏi cửa phòng. Đợi khi y đã bước hẳn ra ngoài, bức tường phía sau lại khép kín lần nữa.
Bọn họ đứng trên hành lang dài dằng dặc, dài đến mức không thấy điểm cuối, hai bên toàn là cánh cửa đơn màu gỗ đào, nhìn sơ qua, ít nhất cũng có không dưới cả trăm cánh.
Chủ nhà khua tay vài cái trong không trung, một chiếc cầu thang bắt xuống từ trần hành lang.
Ưu Tễ đưa tay cầm vạt áo lụa dài, đi lên trên theo chủ nhà, không ngờ bên trên là một căn phòng vô cùng rộng rãi và sáng sủa.
Cách bài trí trong căn phòng rất lạ, không giống với đất nước của Ưu Tễ, cũng không giống với phong cách của người ngoại bang mà y biết.
Tường được sơn màu xanh da trời tươi tắn, trên bàn và tủ thấp có đủ thứ đồ lặt vặt y chưa thấy bao giờ, đồ nội thất màu nhạt tuy không có chạm khắc, nhưng lại toát lên vẻ tao nhã hết sức đẹp mắt. Trong phòng có ba bộ nội thất, vài bức tường trong số đó được làm từ kệ sách, những cuốn sách trên kệ có hình thù lạ lùng, nhưng Ưu Tễ lại đọc hiểu được đa số chữ trên gáy sách.
- Lại đây, ngồi đi.
Chủ nhà ra hiệu cho Ưu Tễ ngồi xuống một bộ nội thất mềm mại trông như giường nhỏ. Hiển nhiên, sau này Ưu Tễ mới biết cái đó gọi là sô pha.
- Tôi sẽ nói cậu biết chuyện gì đã xảy ra với cậu.
Chủ nhà ngồi đối diện Ưu Tễ: - Tôi cũng sẽ cho cậu xem toàn bộ sách vở và kiến thức ở đây, nếu cậu có điều gì cần giải đáp, tôi biết gì cũng sẽ nói hết. Nhưng mà tôi phải nói trước, tôi không thể giải thích cho cậu đây là đâu, bởi vì chính tôi cũng không biết.
Ưu Tễ lại bắt đầu nghe không hiểu gì cả.
Chủ nhà vỗ gáy: - Ờm, tự nhiên nói như vậy, chẳng trách cậu thấy mơ hồ. Vậy thì chúng ta đi từ từ thôi, giải quyết thắc mắc từng chút một ha.
Qua cuộc nói chuyện và hỏi đáp lẫn nhau, Ưu Tễ dần hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.
Trước khi tỉnh lại, y đã chết. Y chết ở chính đất nước, chính thế giới mà y từng sống.
Sau đó y tỉnh lại ở đây —— một nơi không có tên, không có định nghĩa, không có nguồn gốc rõ ràng. Chủ nhà nói, có thể tạm gọi nơi này là “khe hở thời không”, nhưng cậu lại nói cái tên này cũng không chính xác lắm.
Ưu Tễ không phải là người đầu tiên đến đây. Trước y, chủ nhà đã tiếp đón vô số người chết đi sống lại, họ thực sự đã chết, sẽ không bao giờ trở về bên người thân bạn bè xưa kia được nữa, nhưng mà sẽ tỉnh lại trong căn phòng hình vòm cung màu trắng ấy, rồi gặp chủ nhà.
Giống như Ưu Tễ bây giờ vậy, mọi người trò chuyện với chủ nhà tại nơi đây, học tập, suy nghĩ tại nơi đây, cho đến khi đưa ra quyết định và bước vào thế giới tiếp theo của mình.
Đúng vậy, họ vẫn còn thế giới tiếp theo.
Trên hành lang vô tận, phía sau mỗi cánh cửa là những thời không khác nhau.
Chủ nhà đoán rằng, bọn họ là những người đáng lẽ phải chết ở thời không ban đầu, nhưng số mệnh chưa tận, vì vậy, vô hình trung có một sức mạnh nào đó đã đưa bọn họ đến đây, dẫn nguồn năng lượng sống chưa cháy hết của bọn họ đến một không gian mới.
Những người sống lại thường sẽ ở lại phòng riêng của chủ nhà một thời gian, trút bầu tâm sự về những đau khổ mình đã trải qua, tìm vài cuốn sách trên kệ để đọc nhằm mở rộng tầm mắt, xoa dịu tâm hồn, để hiểu biết vũ trụ rộng lớn mà trước đây chẳng thể nào tưởng tượng nổi.
Sau đó, họ sẽ đưa ra lựa chọn.
Trong lòng bọn họ sẽ dần hiện ra cuộc sống mà họ mong muốn, chứ không phải cuộc sống bị người khác áp đặt
Sau khi bọn họ đưa ra lựa chọn, chủ nhà sẽ đưa bọn họ trở lại hành lang vô tận, bọn họ sẽ tìm thấy cánh cửa mình nên mở ra, bước vào, rồi tạm biệt chủ nhà.
Sau chuyện này, chủ nhà không còn biết gì nữa. Cậu chỉ đưa những người sống lại được đến đây thôi.
- Tôi không thể rời khỏi nơi này.
Chủ nhà giải thích: - Tôi không nhớ mình đã ở đây từ lúc nào, từ khi có ký ức thì tôi đã ở đây rồi. Tôi có thể tìm thấy mọi kiến thức và thú vui giải trí mình cần, nhưng không thể đi khỏi đây. Dù vậy, tôi không cô đơn chút nào, tôi luôn phải tiếp đón những người sống lại như mấy cậu, nói chuyện với mấy cậu thú vị lắm, tôi thích nghe những câu chuyện đến từ các thời không khác nhau.
Chủ nhà đã từng gặp nhiều người với đủ đặc điểm ngoại hình khác nhau, lẽ ra, ngôn ngữ những người đó nói không hề giống nhau, nhưng lạ ở chỗ, chỉ cần ở trong thế giới khe hở này, bọn họ sẽ giao tiếp được với chủ nhà, hơn nữa còn đọc hiểu được chữ viết trong phòng.
Cuộc trò chuyện giữa Ưu Tễ và chủ nhà kéo dài rất lâu. Ban đầu, Ưu Tễ nghe không hiểu nhiều từ lắm, nghe từng chữ thì hiểu được, nhưng khi ghép lại thì hoàn toàn mù tịt. Chủ nhà kiên nhẫn giải thích cho y, dần dà, cuộc trò chuyện của bọn họ trở nên ngày càng trôi chảy hơn. ( app truyện T Y T )
Lâu lắm rồi Ưu Tễ chưa được trò chuyện thoải mái với ai như vậy.
Bây giờ, y muốn hỏi gì thì hỏi đó, muốn bày tỏ như thế nào cũng được, không cần phải quỳ dưới đất cầu xin thương xót, cũng không cần phải dè dặt từng chữ, cảnh giác từng câu. Y không còn sợ hãi khi kể ra những cảm xúc chân thật của mình nữa.
Sau khi hiểu đại khái những điều chủ nhà nói, Ưu Tễ cũng bắt đầu kể vắn tắt về cuộc đời mình.
Theo như lời y đã nói, ở thế giới của y, nam nhân có thể cưới nam nhân, nữ nhân cũng có thể cưới nữ nhân, hiển nhiên hôn nhân giữa nam và nữ vẫn chiếm đa số. Từ nhỏ y đã thanh tú xinh đẹp, tiếc rằng tính tình nhút nhát, sức khỏe yếu ớt, phụ thân nói, nam nhân như y thường sẽ gả cho người khác, vì vậy vẫn luôn nuôi dạy y theo hướng đó.
Năm mười mấy tuổi, y được tuyển vào hoàng cung, vốn tưởng rằng sẽ làm rạng danh tổ tông, nhưng trên thực tế lại là khởi đầu của cơn ác mộng...
Khi Ưu Tễ nói đến đây, chủ nhà không khỏi ngắt lời: - Chuyện tiếp theo tôi bịa ra thay cậu luôn cũng được, cung đấu mà, tranh giành với nhau các kiểu, trước đây tôi cũng từng tiếp đón nạn nhân của cung đấu, ví dụ như cung nữ bị lôi ra ngoài đánh chết chẳng hạn, vậy nên coi như tôi cũng hiểu sơ sơ những chuyện này. Nhưng mà, đây là lần đầu tôi gặp nam phi trong cung đấu đấy.
Cuộc sống trước đây của Ưu Tễ đúng là giống hệt những gì chủ nhà tưởng tượng. Chỉ là, phải thêm vào một vị hoàng đế vui giận thất thường.
Trong lúc trò chuyện với nhau, có vài lần chủ nhà muốn hỏi: Cậu không muốn chống trả lại hay sao? Cậu là đàn ông... không, khoan hẵng nói đến giới tính, ít nhất thì cậu cũng là người mà.
Nhưng cậu không hỏi, cậu biết rõ giá trị quan của mình đến từ thời không khác, không phù hợp với thế giới của Ưu Tễ.
Ưu Tễ chịu đủ mọi chèn ép sỉ nhục, bởi vì tính tình hiền lành nên bị người ta lợi dụng, bởi vì y chỉ được như vậy thôi, lối sống y quen thuộc từ nhỏ chỉ có như vậy.
Cuối cùng, bọn họ nói đến “thế giới tiếp theo của y”. Tương lai của y.
Ưu Tễ vẫn còn sống, vẫn còn cơ hội lựa chọn một cuộc đời mới.
Nhưng Ưu Tễ lo lắng lắm, y hỏi: - Cho dù ta bước vào một cánh cửa nào đó thì ta cũng không thể trở thành người nam nhi dũng cảm hay nữ nhi anh hùng. Người vô dụng như ta, chỉ biết làm người khác vui vẻ, rồi sau đó trở thành con cờ bị vứt bỏ. Ngoài ra chẳng làm nên trò trống gì cả.
- Đừng vội lựa chọn.
Chủ nhà nói: - Cậu cứ sống thêm một thời gian, làm quen với những kiến thức, những thứ này ——
Cậu vung tay chỉ vào kệ sách: - Toàn là những kiến thức thông dụng trong tất cả vũ trụ, chứ không chỉ giới hạn ở một hay hai xã hội. Cậu cũng có thể xem phim, nghe nhạc ở đây, tôi sẽ dạy cậu.
Mặc dù không biết “phim” là gì, nhưng Ưu Tễ vẫn gật đầu.
Để thay đổi, y mong rằng sẽ bước ra được một bước, cho dù chỉ là một bước nhỏ.