Edit Ngọc Trúc
Mồng mười, hai mươi, ba mươi mỗi tháng sẽ mở chợ một lần, lúc đó có thể đi buôn bán, Bạch Mộc trấn chính là nơi náo nhiệt nhất trong năm sáu cái trấn nhỏ quanh vùng!” Đại thúc Oaks nói, “Tiếc rằng nhà chúng ta ở Reuel trấn, ngươi muốn đến cái Viện Ấu Tể Nhung Bảo gì đó cũng ở Reuel trấn, mà Reuel trấn thì nghèo rớt mồng tơi!”
Roy cũng không nhịn được oán than một câu: “Reuel trấn tìm mãi không thấy việc làm, còn phải trả tiền thuê nhà…”
Đại thúc Oaks căn dặn: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiền thuê ở Reuel trấn cũng tính là rẻ rồi nắm chặt một chút, cẩn thận đó, chúng ta phải tăng tốc, không thể để trời tối vẫn còn lang thang bên ngoài”
Quả thật, chiếc xe bò rừng kéo bắt đầu tăng tốc đột ngột, nhanh đến nỗi gần như vượt gió, Mục Dao suýt chút nữa ngã nhào, may mà Roy kịp kéo lại hắn. Cuối cùng, trước khi trời hoàn toàn sụp tối, Mục Dao cũng được đưa đến nơi cần đến.
Oaks và Roy giúp hắn lấy hành lý xuống, chào hỏi một tiếng rồi mỗi người một ngả. Mục Dao ngồi sang bên nhìn ngẩn người, hắn vừa hoàn hồn lại đã bị cảnh tượng xung quanh làm chấn động: Hắn hiện giờ đang đứng trong một cái… trấn nhỏ sao? Hay là trại tị nạn? Nơi nơi đều là những căn phòng nghiêng ngả xiêu vẹo, lều tranh phủ bằng lá cây.
Trong cái hoàn cảnh như vậy, trước mắt là một khoảng sân được hàng rào gỗ xiêu vẹo bao quanh, trên tấm biển lớn cổng vào “ Viện Ấu Tể Nhung Bảo” chỉ còn sót lại ba chữ “Ấu…Tể…Bảo ”. Nhìn vào bên trong, mơ hồ thấy được một dãy nhà đất một tầng, cảnh tượng thế này nếu ở bất kỳ tinh cầu nào khác, đã đủ để lên đầu đề “hình ảnh nghèo khó”, thế mà ở Barbarian lại có vẻ… đặc biệt xa hoa?
Mục Dao hít sâu một hơi.
Hắn biết mình đến đây để làm gì.
Hắn không chỉ là giáo viên kiêm bảo mẫu cho đám nhỏ, mà còn đến để giúp đỡ người nghèo!
Đây chính là sở trường cũ của hắn! Tiếp theo sẽ phải khảo sát nguyên nhân nghèo khó của Barbarian, tìm kiếm đặc sản địa phương, mở thông tuyến thương nghiệp, để người Barbarian từ nay về sau không còn phải sống trong lều tranh phơi mưa dãi gió!
Hắn đang xúc động trào dâng thì lúc này, cánh cổng “Ấu… Tể…Bảo ” bị đẩy ra, Mục Dao thấy một cái đầu nhỏ lông xù xù, có đôi tai mèo nhọn nhô lên.
Đứa trẻ này có mái tóc xoăn màu nâu nhạt như nhung, không dài, hơi rối bù, che mất nửa khuôn mặt, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Mục Dao, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Nàng nhút nhát sợ sệt, cất giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Ngài… Ngài là viện trưởng mới của ấu tể viên sao?”
Ôi trời, đáng yêu quá đi mất!
Trong chớp mắt, chí khí bừng bừng ban nãy đã bị hắn vứt ra sau đầu, Mục Dao xách đại tay nải hành lý, choáng váng đi tới gần ấu tể viên. Sau đó, hắn liền bị một đám ấu tể vây quanh.
So với hoàn cảnh ấu tể viên, tình trạng của lũ trẻ ngược lại không đến nỗi tệ tuy rằng nhỏ bé gầy gò và sợ người lạ, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Mục Dao. Ít nhất bọn nhỏ đều có quần áo để mặc, không có đứa nào bị tàn tật. Mục Dao lần lượt hỏi tên từng đứa, lớn tuổi nhất là A Kỳ, mười một tuổi, trên tai có hai chùm lông vũ xinh đẹp. Nhỏ tuổi nhất là Xuân Bảo, là con người thuần chủng giống như Mục Dao. Hiện tại có vài phần tử cực đoan trong tinh hệ cho rằng con người thuần chủng là sản vật của quá trình tiến hóa chưa hoàn thiện, tuy không phạm pháp, nhưng vẫn có người lén vứt bỏ con người thuần chủng.
Xuân Bảo có thể chính là vì nguyên nhân đó mà bị bỏ rơi… Bé ba tuổi, gầy như con mèo con. Trước kia Mục Dao từng xem qua tư liệu của bọn nhỏ tại Hiệp hội Giáo dục Đế quốc Tinh tế, đối chiếu họ tên và tuổi tác, rốt cuộc xác nhận nơi này chính là Nhung Bảo ấu tể viên.
Cô bé mở cửa ban nãy là người tộc hổ răng kiếm, năm tuổi, tên Tiểu Hi. Trong viện còn có hai bé gái khác, một là Phỉ tám tuổi, một là Lily sáu tuổi. Lily thuộc chủng loại sói xám, cha mẹ đều là sói xám. Khi Robinson phu thê đăng ký ghi chú: “Phụ thân Lily tử trận trong chiến đấu, mẫu thân vì báo thù cho cha mà bỏ mạng, trước khi chết đã đưa Lily đến ấu tể viên, xin nhận nuôi dưỡng.”
Chủng tộc nguyên thủy của Phỉ thì không rõ, nàng là do vợ chồng Robinson nhặt được ở vùng hoang dã, lúc ấy khoảng ba bốn tuổi, suy tính ra hiện giờ cũng khoảng tám tuổi.
Ngoài ra còn có hai bé trai. A Tình mười tuổi là người cao nhất trong đám trẻ, thuộc tộc giác hùng. Giác hùng mỗi tuổi lớn lên là cặp sừng trên đầu cũng dài thêm một vòng, cho đến khi vào thời kỳ lão niên. Hiện giờ sừng của A Tình đã dài bằng một ngón tay, cùn cùn, nhìn chẳng có vẻ gì là có khả năng tấn công.
Nhưng Mục Dao biết rõ, giác hùng khi đánh nhau là dựa vào cặp sừng này, giác hùng trưởng thành có thể dùng sừng để đâm xuyên cây vạn tuế.
A Tình rất rụt rè, căn bản không dám nhìn Mục Dao, cúi đầu đứng cạnh A Kỳ.
Người cuối cùng được Mục Dao xoa đầu tên là Bạc Nhĩ, bé trai, tộc thiên nga, bảy tuổi —— tuổi tác có thể xác nhận rõ ràng, vì khi vợ chồng Robinson nhặt được hắn, hắn vẫn còn là một quả trứng! Khi ấy, vợ chồng họ còn tưởng là… đồ ăn!
Thế là đem quả trứng về đặt trong bếp, kết quả vì thời tiết ấm áp, hôm sau quay lại xem thì vỏ trứng đã vỡ, một đứa nhỏ đang nằm giữa đống vỏ trứng oa oa khóc lớn!
Khiến vợ chồng Robinson sợ đến ngẩn cả người!
Mục Dao lúc đọc đến đoạn này cũng chỉ biết thốt lên: “O–O!”
Xem ra ở Barbarian, không thể tùy tiện nhặt trứng hoang mang về ăn được…
Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng đã xoa đầu từng đứa trẻ một.
Không phải là vì thích vuốt lông mềm mượt đâu! Xoa đầu là để tiện quan sát tóc và mắt của bọn nhỏ, nếu trẻ bị bệnh thì tóc sẽ khô xơ, nếu cơ thể có viêm nhiễm thì dễ bị chảy nước mắt, quầng mắt đỏ. Đặc biệt là tai của rất nhiều thú nhân dễ bị ký sinh trùng như ve tai, hắn vừa rồi cũng đã kiểm tra qua, cơ bản đứa nào cũng có, sau này nhất định phải nghiêm túc làm vệ sinh!
“Được rồi!” Mục Dao vỗ tay một cái, nói: “Các bạn nhỏ, ta họ Mục, mọi người gọi ta là Mục lão sư, hoặc Mục Dao lão sư đều được.”
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ chăm sóc và dạy dỗ mọi người!”
Nghe Mục Dao nói xong, lũ trẻ không tỏ ra quá vui mừng, mà đều là vẻ mặt mờ mịt, Mục Dao cảm thấy có chút kỳ lạ, liền nghe thấy A Kỳ đứa lớn nhất cất tiếng: “… Đừng nói mạnh miệng.”
A Kỳ nhỏ giọng nói: “Barm a gia từng nói, người đế quốc chẳng để tâm tới Barbarian đâu, chờ ngươi sống không nổi ở đây rồi cũng sẽ bỏ đi… Nếu cuối cùng vẫn là như thế, thì chi bằng ngay từ đầu đừng tới, chẳng phải tốt hơn sao.”