Edit Ngọc Trúc
Hắn mười một tuổi, hình như là đứa trẻ lớn tuổi nhất được vợ chồng Robinson cứu trợ. Theo tư liệu ghi lại, vợ chồng Robinson vì nhận nuôi A Kỳ mà xúc động mạnh, nên mới quyết định tiếp tục nhận nuôi những đứa trẻ khác, còn lập ra "Viện Ấu Tể Nhung Bảo".
Phu nhân Robinson đầy cảm xúc miêu tả: “A Kỳ là một đứa trẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn lại đáng yêu, thông minh đến thế, chúng ta thật sự không thể để một đứa bé tốt như vậy trở thành một đứa trẻ mồ côi đáng thương lưu lạc đầu đường…”
Mục Dao nhìn A Kỳ đang đứng trước mặt, ánh mắt lạnh nhạt, đầy cảnh giác và khinh thường mà nhìn hắn.
Ừm… Quả nhiên là vì chưa quen thuộc mà thôi?
Nhưng hắn cũng có thể hiểu được, dù sao nơi này là tinh hệ Barbarian, những đứa trẻ trưởng thành sớm mới dễ sống sót. Hơn nữa, chẳng phải người ta vẫn nói “con nhà nghèo sớm lo việc nhà” sao? Mục Dao nghĩ đến hai kiếp của mình đều là trẻ mồ côi, cũng từng gặp những đứa trẻ vì thiếu tình thân mà trở nên u uất. Cho nên hắn cũng chẳng có thành kiến gì với A Kỳ. Hắn bước đến trước mặt A Kỳ, nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
A Kỳ bướng bỉnh trừng mắt nhìn “Mục lão sư” này, hắn không sợ. Đối phương chẳng có gì gọi là mạnh mẽ, cũng chẳng nguy hiểm, hoàn toàn khác biệt với người của Barbarian… Đây là người của Đế quốc sao? Hắn thầm nghĩ ác độc, nếu đem vị Mục lão sư này một mình ném ra ngoài, nói không chừng còn sống không nổi qua nổi một ngày.
Thế nhưng không hiểu vì sao, mỗi khi bị đôi mắt nâu ấm áp kia nhìn chăm chú, hắn lại cảm thấy một loại căng thẳng khó diễn tả.
Cuối cùng, ánh mắt A Kỳ cũng mơ hồ đi. Hắn cảm thấy vị “Mục lão sư” này thực sự rất giảo hoạt, cư nhiên chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn, khiến người ta hối hận vì vừa rồi đã nói những lời đó.
… Nhưng mà, những lời đó, đúng là hắn nói thật lòng.
Lúc tin vợ chồng Robinson qua đời được truyền đến, bọn trẻ đã khóc mấy ngày liền. Riêng A Kỳ không khóc, hắn chỉ cảm thấy một luồng áp lực không sao kể xiết đè nặng lên người. Khi Barm a gia đến, đã gọi riêng hắn ra nói chuyện. Ông hỏi: “Robinson hai người đã chết rồi, các ngươi giờ tính sao đây?”
A Kỳ biết Barm a gia không phải vì đồng cảm mà đến nói vài câu cảm khái —— người Barbarian không phải loại người hay xúc động. Cho nên ông hỏi là thật lòng, bởi vì giờ Robinson để lại sáu đứa nhỏ, cộng thêm hắn là bảy, không đứa nào thành niên. Dĩ nhiên, ở tinh hệ Barbarian, không đến tuổi thành niên cũng vẫn có thể đi săn kiếm tiền, A Kỳ cũng tin mình có thể nuôi sống bản thân…
Nhưng điều khiến hắn thực sự sợ hãi là: nếu hắn ra ngoài đi săn kiếm tiền, vậy A Tình, Tiểu Hi, Phỉ… còn cả Xuân Bảo nhỏ nhất, bọn họ biết phải làm sao?
Không có ai trông chừng, bọn trẻ căn bản không thể tự lo cho mình. Hắn thật sự không muốn sau một chuyến đi về lại phát hiện đệ đệ muội muội của mình rớt giếng hay bị chim ưng tha mất.
Cũng may trước khi ra đi, vợ chồng Robinson có để lại ít lương thực, mới giúp bọn hắn cầm cự được đến giờ.
Cuối cùng, Barm a gia nói, cái gì mà Hội đồng giáo viên của Đế quốc có thể sẽ phái giáo viên tới đây. Nếu lần này bọn họ đột nhiên phát tâm thiện, chẳng phải có thể phái tới một vị lão sư vừa giàu vừa mạnh?
A Kỳ biết bản thân không nên chờ mong, nhưng sau rất nhiều ngày trông đợi, vị giáo viên kia cuối cùng cũng tới. Xuất hiện trước mặt hắn… lại là một người mà ngay cả hắn cũng đánh không lại, một thuần nhân loại.
Nói thật, hắn hơi thất vọng.
Chính vì mang theo cảm xúc tiêu cực ấy, nên hắn đã buông lời không tốt với vị lão sư mới đến này.
Hắn cúi đầu, nghĩ chắc Mục lão sư sẽ giận lắm. Nhưng đúng lúc đó, hắn thấy đối phương giơ tay lên, cuối cùng rất nhẹ nhàng xoa đầu hắn. Giọng nói của đối phương cũng đặc biệt dịu dàng: “A Kỳ, ta có thể gọi ngươi như vậy không?”
“Xin lỗi nhé, trước đó lão sư bị bệnh, nên đến chậm, A Kỳ và mọi người chắc đã chờ lâu rồi.”
A Kỳ… ngơ ngẩn gật đầu, đột nhiên cảm thấy cả người ấm áp, lúc này mới nhận ra là Mục lão sư đang ôm hắn. Bên tai vang lên giọng của Mục lão sư: “Lão sư không thể đảm bảo điều gì, A Kỳ, tinh hệ Barbarian đối với ta mà nói là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Nhưng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, chăm sóc tốt mọi người. A Kỳ có thể tin tưởng lão sư không?”
A Kỳ:… A… Ừm…
Hắn thậm chí còn không nghe rõ đối phương nói gì! Cảm giác này thật kỳ lạ! —— Đây là “ôm” sao? Ngay cả vợ chồng Robinson cũng rất ít khi ôm bọn hắn. Họ luôn bận rộn, chẳng ai biết họ bận cái gì. Họ cũng không giỏi nuôi trẻ con, lần Xuân Bảo bị tiêu chảy, hai người họ loay hoay suốt mấy ngày trời… Không, tóm lại, trong trí nhớ của hắn, hình như chỉ lúc còn rất nhỏ, rất rất nhỏ, Robinson mới từng ôm hắn!
Nhưng thời gian đó hình như hắn luôn bị mang theo chạy trốn khắp nơi, lắc lư chao đảo, chẳng thấy ánh mặt trời, ký ức về khoảng thời gian đó chẳng có gì tốt đẹp cả!
Cho nên… đây là lần đầu tiên hắn được người khác ôm sao? Tay của Mục lão sư cũng mang theo hơi ấm, tuy rằng là đôi tay của một thuần nhân loại yếu ớt, nhưng khi xoa đầu hắn, lại khiến hắn bất giác cảm thấy yên tâm…
Mục Dao liền thấy A Kỳ cúi gằm đầu xuống, không những vậy, đôi tai còn đỏ ửng lên.
Quả nhiên chỉ là một đứa nhỏ mà thôi!
Trong lòng Mục lão sư âm thầm giơ ngón tay cái cho chính mình ~ đúng lúc này, hắn cảm thấy có ai đó đang kéo vạt áo mình. Quay đầu nhìn lại, là Tiểu Hi răng cọp, nữ hài nước mắt rưng rưng, nhìn hắn muốn khóc mà không dám khóc: “Hu hu hu, Mục lão sư sắp đi rồi sao…”
Nam hài giác hùng A Tình cũng bắt đầu lau nước mắt: “Ta rất thích Mục lão sư hu hu hu, Mục lão sư có thể đừng đi được không a a a ——”
Bọn chúng vừa khóc, những đứa trẻ còn lại cũng bị lây cảm xúc, dù không hiểu rõ tình hình cũng bắt đầu khóc theo: “…… Barm a gia nói, nếu lão sư đi rồi, chúng ta sẽ thật sự trở thành những đứa trẻ không cha không mẹ hu hu hu……”
Thế này là cái gì vậy a! Mục Dao dở khóc dở cười, nhưng trẻ con thường rất cảm tính, nghe gì tin nấy. Nếu không xử lý cẩn thận, chẳng biết chừng sẽ khiến chúng mất hết cảm giác an toàn. Thế nên hắn chỉ đành ôm từng đứa một mà dỗ dành: “Yên tâm yên tâm, Mục lão sư không đi đâu, đừng khóc, đừng khóc nào, a ——”
Bọn trẻ nghe hắn bảo đảm, lại càng khóc to hơn, nhào cả lên người hắn. Mục Dao bị đè bẹp dưới cùng, nằm bẹp giữa đường (: з” ∠)