Edit Ngọc Trúc
Cũng may Roy cũng không quá nhạy bén (bằng không hắn đã phát hiện ngay trong lời nói của mình căn bản không có cái đoản ngữ kia), hắn chỉ kéo Mục Dao đi về phía trước, nói: “Chúng ta đi, đi ngồi xe.”
Trong đầu Mục Dao hiện lên hình ảnh một chiếc xe việt dã cũ nát.
Bọn họ đi được chừng năm trăm mét, Roy huýt một tiếng sáo, từ trong đám cỏ cao um tùm đột nhiên đứng dậy… một con trâu rừng vô cùng hoang dã mà mỹ lệ, vô cùng “Hakuna matata”.
Ngay sau đó, một nam nhân trung niên cường tráng, có phần thô lỗ cũng chui ra, hắn dụi dụi mắt, vừa nhìn thấy Roy liền vui vẻ nói: “Roy, ta không ngờ ngươi còn sống!” Nói xong, Mục Dao liền thấy hắn dùng sức một chút.
Một chiếc xe bò… bị hắn kéo ra từ trong đám cỏ cao đến nỗi có thể che khuất mọi thứ.
Nam nhân đó nhanh nhẹn buộc dây cương lên con trâu rừng: “Đi thôi đi thôi, hôm nay vốn đang định đi buôn bán… Ấy, Roy, bên cạnh ngươi là ai vậy?”
Cho nên là bây giờ mới chú ý tới ta sao, Mục Dao thầm nghĩ người Barbarian này thật đúng là “Hakuna matata”: “Ta muốn đến Viện Ấu Tể Nhung Bảo, phiền ngài, ngài từng nghe nói nơi đó chưa…?”
Trên đầu là trời xanh mây trắng, hai bên là thảm cỏ xanh rì kéo dài bất tận, dưới chân… là cái xe kéo lở lỗ chỗ.
Mục Dao rất cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu do chiếc xe bò rách nát mang lại, hắn dùng tay chống đỡ, hỏi Roy: “Ngươi xác định chứ? Bên cạnh nhà ngươi đúng là ấu tể viên sao?”
Roy còn chưa kịp trả lời, thì người đánh xe bò bây giờ Mục Dao biết hắn tên là Oaks đã quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Ấu tể viên? Ngươi nói chính là cái ấu tể viên kia của bọn ta sao!”
Mục Dao: “Ta nói là Viện Ấu Tể Nhung Bảo a!”
Cũng giống Roy, đại thúc Oaks cũng không biết cụ thể cái ấu tể viên kia tên là gì, hắn nói vậy cũng không thể trách hắn, bởi vì theo hắn biết, toàn bộ Barbarian chỉ có một cái ấu tể viên, là một cặp vợ chồng dọn đến đây rồi mở ra, trước đó bọn họ Barbarian làm gì biết “ấu tể viên” là cái quỷ gì? Mà cặp vợ chồng đó cũng chưa từng nói tên đầy đủ của ấu tể viên ấy là gì, cho nên tất cả mọi người mặc nhiên cho rằng trên đời chỉ có một “Viện Ấu Tể”.
Oaks đại thúc lớn tiếng nói: “Chúng ta người Barbarian a, sinh ra là có thể tự nuôi sống mình! Như ta nè… với huynh đệ của ta! Hây! Hây! Cho nên trước kia chúng ta không cần Viện Ấu Tể! Hây!”
Mục Dao: “Ách…”
So với hắn, Roy nghiêm túc hơn nhiều, thiếu niên thành thật đếm ngón tay nói: “Mọi người đều bảo, cái Viện Ấu Tể kia là mười, mười năm trước thành lập, ngươi nói Nhung Bảo ấu tể viên cũng thành lập mười năm trước sao?”
Mười năm trước, lại là một cặp vợ chồng, xem ra không sai được. Mục Dao nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi xem cặp vợ chồng ấy có phải họ Robinson không, lần này thì nhận được câu trả lời khẳng định. Đại thúc Oaks lại hỏi Mục Dao đến làm gì, Mục Dao thành thật trả lời: “Vợ chồng Robinson đã qua đời, ta đến tiếp quản Viện Ấu Tể, ta là giáo viên ấu tể. Đương nhiên, nếu cần thiết, cũng có thể kiêm luôn giáo viên ấu tể.”
“Dọa!”
Hắn vừa nói xong, không biết vì sao, lại dọa Oaks đại thúc giật nảy mình.
Vị đại thúc này râu ria mọc đầy nửa khuôn mặt, mặt đỏ bừng, ngậm điếu thuốc lá to bản trong miệng suýt nữa thì phun ra: “Ngươi? Giáo viên ấu tể?” Sau đó lập tức hạ thấp giọng: “Cũng may, cũng may…”
Mục Dao không hiểu: “Làm sao vậy?”
Oaks đại thúc thẳng thắn: “May là ngươi đi cùng Roy nha. Nếu chỉ mình ngươi đến, ta sớm đã đoạt cho đến cái gì cũng không còn thừa đâu!”
Mục Dao: “……”
Hắn lập tức căng thẳng hẳn lên! Phải rồi, nơi này là Barbarian! Cũng không phải cái thế giới cổ tích “Hakuna matata” mà hắn tưởng tượng! Đây là nơi có tỉ lệ tân nhân bị cướp lên đến 50% đấy!
Oaks đại thúc thấy hắn trừng lớn mắt thì cười ha hả: “Ngươi yên tâm, ta còn tính là người tốt đấy. Bây giờ biết ngươi đến để chăm sóc đám tiểu tể tử không cha mẹ trong ấu tể viên, ta càng không động đến ngươi đâu!”
Roy cũng gật đầu đồng tình: “Oaks đại thúc thật, thật tốt, hắn chỉ cướp bao vây.”
Nói cách khác, người bên ngoài bình thường đến Barbarian, rất có thể sẽ bị cướp mấy lần, bị bao vây, bị lột sạch quần áo, vận khí kém thì cuối cùng chẳng còn gì, chỉ có thể ra trạm chờ phi thuyền tiếp theo, xám xịt mà rời đi. Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách người Barbarian, ai cũng biết nơi này là vùng pháp ngoại. Trước kia khi người Barbarian còn chờ mong thương nhân từ nơi khác mang hàng đến, từng có rất nhiều thương nhân xấu bắt cóc họ đem bán, cũng có kẻ dùng hàng rởm lừa họ, có người vì bị lừa mất hết đồ ăn mùa đông, đành liều mình vào rừng Hắc Ám kiếm ăn, kết cục là bị ma thú nuốt sống.
Những tên thương nhân đó còn mạnh miệng, nói rằng Barbarian là vùng hoang dã, đất chẳng ai quản, cho nên chúng có vi phạm “luật thương nghiệp” gì cũng chẳng có ai đến bắt. Chính vì đoạn lịch sử đó, người Barbarian bắt đầu mất niềm tin vào người ngoài, lại bắt đầu một lần nữa cướp bóc người bên ngoài.
Đó là một đoạn lịch sử khiến người ta giận dữ, Mục Dao nghe xong cũng cảm thấy bất bình, kỳ quái là, dù là người kể chuyện Oaks đại thúc hay Roy đang cùng hắn nghe, sắc mặt đều rất bình tĩnh.
Tựa như bọn họ đã quen rồi với bất kỳ một công dân bình thường của đế quốc, đặc biệt là một người xuyên việt từ Trái Đất như Mục Dao mà nói, sự thật này thực sự bất công đến mức khiến người ta muốn phát điên, nhưng trong mắt họ, đây chỉ là chuyện tất nhiên trong tự nhiên cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm thế thôi.
Người ngoài thấy Barbarian là nơi xấu xa, bọn họ thì đã quen rồi.
Hắn há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại chẳng thốt ra lời.
Không nên tùy tiện phán xét suy nghĩ của người khác, rốt cuộc mình còn chưa đủ hiểu nơi này. Mục Dao thầm nghĩ. Đúng lúc đó, hắn thấy phía xa có người đang vẫy tay về phía họ.
Oaks đại thúc cũng lớn tiếng gọi lại: “Hây ——!!!”
“Đó là người của trấn Bạch Mộc,” Roy nhỏ giọng giải thích: “Ở Bạch Mộc trấn có nhiều thương nhân, bọn họ sẽ mua bán hàng hóa.”