Edit Ngọc Trúc

Mục Dao nghe thấy cậu thiếu niên bên cạnh lắp bắp hỏi: “Ở chợ da lông dọn hàng, có thể kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”

“Không ít đâu!” Bảo vệ Bill trợn mắt cảm thán: “Một người một đêm là 50 đồng, một tháng tính ra cũng ba bốn ngàn rồi! Theo tôi thấy, sớm đủ tiền đổi chỗ ở mới to hơn rồi, còn chen chúc ở cái nơi nhỏ bé này làm gì”

Hắn lắc đầu, không bình luận thêm gì. Chỉ là khi Mục Dao suýt vấp phải một viên gạch nhô lên, Bill kịp thời đỡ lấy hắn: “Này, phía trước là đến rồi đấy.”

Một tia sáng chiếu lên ba người bọn họ. Phía trước bỗng rộng mở, Mục Dao hít sâu một hơi.

Hắn nhìn thấy một dòng chữ thật to: “Công ty Vận chuyển hàng hóa Đông Mậu Dịch  Trạm Phi Cơ.”

Mục Dao: “……”

Không, đừng nói với hắn là như vậy thật đấy nhé.

“Được rồi, tới nơi rồi.” Bill lôi hành lý của hắn ra, bảo hắn và thiếu niên đứng chờ ở đó, còn mình thì đi trước tìm một người trông giống bảo vệ ở cổng, hai người thì thầm với nhau một lúc, rồi phất tay ra hiệu cho họ đi qua.

“Hai cậu muốn đi Barbarian? Mỗi người vé là hai mươi tinh tệ, đống hàng hóa này” Gã tính toán một chút: “Thêm mười tinh tệ nữa, có mang theo tiền không?”

Mục Dao và thiếu niên vội vàng gật đầu.

Người kia cũng gật gật đầu: “Đi nộp tiền phía trước, lấy giấy chứng nhận ‘gửi hàng’, đừng làm mất, đó chính là vé phi cơ của các cậu! Đúng rồi, đưa thẻ căn cước đây, phải đăng ký.”

Xem ra bọn họ đúng là bị coi như hàng hóa mà chở đi rồi.

Mục Dao có hơi hoảng. Tinh cầu Barbarian rốt cuộc là nơi thế nào vậy. Hắn lấy thẻ căn cước của mình ra, cũng tiện tay đưa luôn của thiếu niên.

Nhưng thiếu niên lại đứng yên, chỉ nhỏ giọng nói: “ Roy, tôi tên là Roy.”

Mục Dao hơi lo lắng, sợ hắn như vậy sẽ bị làm khó, nhưng không ngờ bảo vệ ở trạm tàu cũng chẳng phản ứng gì, chỉ lẩm bẩm một câu: “Bọn người Barbarian này.”

“Được rồi, đi đi.” Hắn vung tay. Mục Dao bèn nhét tấm thẻ “Kim điểu Thần Phong” còn dư vào tay Bill: “Phiền anh rồi, cảm ơn anh!”

Bill vui mừng ra mặt: “Ê, hắc hắc, thế thì tôi nhận lấy nhé”

Trên tàu bay chở hàng có một mùi rất đặc trưng.

Hòm gỗ, sản phẩm cao su, toàn là mùi của chính con tàu. Nhưng lúc này, thứ duy nhất Mục Dao ngửi được là mùi của dê không, là mùi của mị mị thú.

Hắn và thiếu niên, cũng chính là Roy, đang ngồi giữa một bầy mị mị thú. Đám mị mị thú này rõ ràng là hàng hóa, mà hai người bọn họ, hai con người sống sờ sờ, cũng bị xếp cùng vào danh sách “hàng hóa”, bị sắp đặt ngồi ở cùng một chỗ.

May mà đám mị mị thú tạm thời không cắn, cũng không đạp lung tung, nếu không Mục Dao thật sự khó mà chịu nổi. Hắn cố gắng dời sự chú ý, hỏi Roy: “Cậu là người Barbarian à?”

Roy khẽ gật đầu.

Mục Dao lại hỏi: “Người Barbarian cũng thường ra ngoài à?”

Roy lại gật đầu, lần này là gật rất nhẹ: “ Kiếm tiền,” cậu ta cố gắng sắp xếp câu từ: “Tôi sống ở trấn Reuel. Tôi phải trả tiền thuê cho ông chủ nhà, mỗi tháng một trăm tinh tệ.”

“Ra ngoài làm việc, một lần có thể kiếm được một trăm tinh tệ. Như vậy sẽ không bị đuổi, không bị đuổi ra ngoài.”

Mục Dao hỏi: “Vậy cậu ra ngoài làm công việc gì?”

Roy rất nghiêm túc đếm bằng ngón tay: “Nhiều lắm, chuyển hàng, bảo tiêu, giết người.”

Mục Dao: “?!?!?!”

Roy hoàn toàn không ý thức được câu nói của mình gây sốc thế nào: “Nhưng mà, tôi chưa từng giết người, tôi, tôi không có tư cách.”

May quá, may quá. Mục Dao thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghe Roy nói tiếp: “Giết người được nhiều tiền nhất, Bạch lão bảo, lúc ông ấy còn trẻ, có lần kiếm được mấy ngàn. Tôi cũng cũng muốn đi, nhưng họ không cần tôi.”

“……” Mục Dao quyết định đổi chủ đề càng sớm càng tốt: “Roy, cậu có biết ở tinh cầu Barbarian có nơi nào gọi là Viện Ấu Tể Nhung Bảo không?”

Roy vẻ mặt mơ màng: “Đó là nơi nào vậy?”

Quả nhiên không đơn giản rồi. Mục Dao vỗ vai Roy: “Viện Ấu Tể Nhung Bảo là một kiểu trường mầm non, bên trong có rất nhiều nhóc con ấy. Lần này tôi đến Barbarian là để làm thầy giáo cho tụi nhỏ. Ừ, chuyên chăm sóc bọn trẻ đó. Haiz, nhưng mà cậu không biết chỗ đó, tôi còn phải đi tìm……”

Không ngờ lần này Roy lại nghe hiểu: “Có rất nhiều ấu tể? Trấn Reuel có có một chỗ như thế.”

Mục Dao: “!” Hắn lập tức ghé sát vào: “Thật không? Ở đâu vậy?”

Roy bị hắn làm cho giật mình, cúi đầu, nửa khuôn mặt vùi vào lông dê: “Ở… bên cạnh nhà tôi, tôi dẫn anh đi. Chúng ta là… là bạn, ừ ừ.”

Tốt quá rồi, cuối cùng hắn cũng có bạn.

Vì khi nãy nghe Mục Dao nói như vậy, nên giờ cậu cũng nói thế. Phải biết trong tất cả những người cậu từng quen, chỉ có Bạch lão mới có bạn thôi. Bạch lão thường nói: “Hồi trẻ, cả tinh cầu Barbarian đều là bạn của ta!”

Khi đó Roy thật sự rất ngưỡng mộ Bạch lão.

Từ tinh cầu Đông Mậu Dịch đến Barbarian chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ. Khi khoang tàu mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bước vào, trấn an bầy mị mị thú đang náo loạn, rồi hối thúc Mục Dao và Roy: “Tới rồi, mau xuống nào!”

Hai người họ giống như gà con bị đuổi ra khỏi chuồng. “Trạm Phi Cơ” của Barbarian so với nơi trước đó thì sơ sài hơn nhiều, vừa nhỏ vừa cũ kỹ. Mục Dao phát hiện người đàn ông trung niên này đội mũ ghi “Trạm trưởng trạm Barbarian”, nhưng chẳng có vẻ gì là bận rộn, chỉ nhàn rỗi xem thần tượng nhảy múa trên màn hình quang não.

Bước ra khỏi “trạm phi cơ” chật hẹp, Mục Dao rốt cuộc cũng nhìn thấy cái gọi là Barbarian rốt cuộc là thế nào?

Hắn đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến hắn sững sờ! Trời xanh mây trắng, vùng quê tự nhiên tươi đẹp, xa xa là những rặng núi ẩn hiện, có chim ưng bay lượn trên trời, thỉnh thoảng lại có đàn hươu rừng chạy qua.

Ngay tại chỗ, Mục Dao liền nhớ tới một câu thoại nổi tiếng: “Hakuna matata!”

Sau đó hắn quay lại thì thấy Roy đang nhìn hắn đầy nghi hoặc.

“À,” Mục Dao vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là cảm thấy Barbarian rất tự nhiên, rất đẹp, mấy lời đó là để khen phong cảnh ấy mà, đúng rồi, chính là như vậy.”

============

"Hakuna Matata" (tiếng Swahili) nghĩa là "không lo lắng", "vô tư đi". Nổi tiếng nhờ phim *Vua Sư Tử*, trở thành triết lý sống lạc quan. 😊🦁

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play