Nói thẳng ra là bản thân là đồ tham ăn, ăn không quen mấy món luộc “khoẻ mạnh” nghe có vẻ không được tốt lắm. Mục lão sư sĩ diện, quyết định phải “tẩy trắng” mình một chút, bèn nói với nhân viên phụ trách:
“Là thế này, thật ra từ trước đến nay Viện Ấu Tể Nhung Bảo của chúng tôi luôn chú trọng giáo dục đức, trí, thể, mỹ, lao. Phải rèn từ khi còn nhỏ. Cho nên mấy ấu tể trong vườn, ngày thường đều phải lao động…”
Nhân viên phụ trách là một cô bé mặt tròn trịa, buộc hai búi tóc, trước đây từng làm việc ở ấu tể viên, nhưng là loại dành cho con em quân nhân, không giống với ấu tể viên thông thường. Cô bé tên là Nam Hi, tò mò nhìn Mục Dao:
“Mục lão sư, em sẽ ghi lại nhu cầu của ngài và báo lên. Nhưng ngài có thể cho em quan sát một chút không? Sau này em muốn quay lại công tác ở ấu tể viên quân đội, muốn học hỏi kinh nghiệm tiên tiến bên ngài.”
“Không không không,” Mục Dao liên tục xua tay, hắn có gì gọi là kinh nghiệm tiên tiến chứ:
“Thật ra chỉ là trước đó thiếu nhân lực, các ấu tể cũng cần học cách làm việc nhà. Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, ba bữa cơm chúng tôi tự nấu, dọn dẹp vệ sinh sau bữa cũng do chúng tôi tự làm…”
Ở thời đại này, mọi ngành nghề trong đế quốc đều phân công cực kỳ tinh vi và rõ ràng. Đầu bếp phải có chứng chỉ mới được phép hành nghề. Hiển nhiên Mục Dao và các ấu tể không có chứng chỉ đầu bếp, khiến Nam Hi hơi khó xử. Nhưng hiện tại, cả thầy trò Mục Dao đã vượt qua kiểm tra sức khoẻ của đế quốc, đã có chứng nhận sức khoẻ, hơn nữa là tự nấu tự ăn. Nam Hi báo việc này lên, rất nhanh liền được phê duyệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play