Hiện tại, mấy giao nhân ấu tể đều không nhịn được nuốt nước miếng. Mục lão sư vừa nói có thể ăn cơm, bọn nhỏ liền lập tức ăn từng miếng từng miếng. Mục lão sư cũng múc phần của mình, hắn xé bánh nướng thành từng miếng nhỏ, ném vào nồi thịt hầm ngâm một lát, đợi đến khi bánh thấm đẫm nước thịt rồi mới nhấm nháp:
“… Vẫn chưa đủ ngon.”
Dĩ nhiên là chưa ngon rồi, sao có thể cho ấu tể ăn những món đầy dầu mỡ, đậm đà như vậy được… Nam Hi hút một ngụm nước miếng, rồi ngượng ngùng nhận ra bụng mình đang réo ầm lên. Cô đỏ mặt, định lùi khỏi khu vực này, thì Mục lão sư đã bê một cái ca tráng men đi tới:
“Lão sư Nam Hi, ngươi không thử một chút sao?”
Hắn nói cái ca tráng men này là tìm được trong phòng bếp, vốn dùng để đựng trái cây, giờ đã rửa sạch, phần thịt hầm bên trong đều dùng muôi múc ra, không ai chạm tay, rất sạch sẽ.
Mục lão sư đặt chiếc ca trước mặt Nam Hi.
Nam Hi trong lòng cứ lặp đi lặp lại: không khỏe mạnh, không khỏe mạnh… Nhưng hương thơm đã lặng lẽ len lỏi đánh gục đại não. Cô ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ dè dặt mà nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play