Edit Ngọc Trúc

Bảo tiêu? Chiến đấu? Hay là săn bắn? Mấy chuyện này đối với A Duy dễ như trở bàn tay, nhưng lại là việc mà “Mục lão sư” không thể đảm đương. A Duy nhìn đôi tay trắng nõn mềm mại của Mục lão sư, ánh mắt trong veo như suối lộ ra vẻ ngây thơ, lại còn có đôi tai cứ đỏ bừng lên mỗi khi bị ai nhìn chăm chú đúng rồi, hôm qua người này rõ ràng có hơi sợ sệt, vậy mà vẫn dũng cảm hỗ trợ hắn.

Rồi hắn liền nghe thấy vị “Mục lão sư” trẻ tuổi trước mặt hớn hở nói:
“Thật tốt quá! Không dám giấu gì, giáo viên thể dục của bọn nhỏ Barm lão sư sáng nay phải lên thị trấn Bạch Mộc... nhưng bọn nhỏ thì vẫn cần học thể dục! Ngươi là quân nhân đế quốc đúng không? Vậy có thể giúp ta dẫn bọn nhỏ đi... không không, ý ta là, làm giáo viên thể dục tạm thời một buổi sáng được không?”

Hắn vừa nói “dẫn bọn nhỏ” đúng không đấy!
... Hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng. A Duy lặng lẽ nhìn “Mục lão sư”.

“Mục lão sư” vô tội nhìn lại hắn.

“Được thôi...” A Duy đáp, “Nhưng ta không nhớ rõ lắm tiết thể dục hồi còn đi học là như thế nào. Nếu lát nữa thấy ta nghiêm khắc quá, ngươi cứ lên tiếng nhắc ta...”

Mục Dao lập tức đồng ý:
“Được, ta sẽ ở bên cạnh quan sát ngươi!”

Phong cách “đi dạy” của A Duy hoàn toàn khác với Barm.

Mục Dao ngồi dưới mái hiên, giống như một giáo vụ chủ nhiệm đang nghe lén bên cạnh  cũng không có cách nào khác, tiết thể dục của ấu tể trong đế quốc vốn nổi tiếng là dễ xảy ra sự cố. Theo số liệu thống kê, trong tổng số bốn nghìn vạn cơ sở trông giữ trẻ toàn đế quốc, có đến 80% các vụ tai nạn hoặc thương tích đều xảy ra trong giờ thể dục.

Lý do là bởi các ấu tể thú nhân có sức mạnh vượt trội, tinh lực dồi dào, lại còn dễ bị kích động, nhất là một số giống loài thú nhân nguyên thủy. Một khi được thả tự do trong giờ thể dục, chúng rất dễ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Do đó, yêu cầu đối với giáo viên thể dục trong đế quốc rất khắt khe, và lương của họ cũng cao nhất trong số các giáo viên bộ môn.

Tuy nhiên, ở Viện Ấu Tể Nhung Bảo, hắn thật sự không lo sẽ xảy ra chuyện ấu tể đánh nhau.

Có thể do bọn trẻ sinh ra trong cảnh nghèo khó, đã sớm học được cách gánh vác trách nhiệm. Sau khi vợ chồng nhà Robinson qua đời, bọn trẻ rất nhanh đã trưởng thành. Dưới sự dẫn dắt của A Kỳ, từng đứa một thay phiên nhau che chở các bé nhỏ hơn trong vòng tay của mình.

Thế nên, điều hắn lo hơn lại là... vị “ A Duy lão sư” này.

Sáng nay khi A Duy vừa ra cửa, đám nhỏ dưới sự dẫn đầu của A Kỳ đã tỏ ra vô cùng ngạc nhiên mà cái kiểu ngạc nhiên đó rõ ràng là đã biết từ trước rồi! Mục Dao nghĩ tới thính lực nhạy bén của thú nhân thôi thì, hắn đã cố ý nhẹ nhàng rồi, không ngờ vẫn đánh thức hết tụi nhỏ...

Nhưng trên mặt hắn vẫn giữ vẻ nghiêm túc của một “Mục lão sư”:
“Hôm nay Barm lão sư lên thị trấn Bạch Mộc, cho nên từ nay A Duy lão sư sẽ phụ trách tiết thể dục của các em!”

A Duy lão sư?
Anh ta là thầy giáo sao?
Nhưng không phải anh ta đến ở nhờ à?

Đám ấu tể hoang mang nhìn nhau, rất tò mò nhưng không ai dám lên tiếng.

... Bởi vì “A Duy lão sư” này thật sự hơi đáng sợ đấy! Rõ ràng cùng là tóc đen mắt đen như Mục lão sư, nhưng dù Mục lão sư có nghiêm mặt thì vẫn cảm thấy ấm áp, còn “A Duy lão sư” dù có mỉm cười, cũng khiến người ta thấy...

“A Duy lão sư” rõ ràng không nhận ra hình ảnh của mình trong mắt người khác là như thế nào. Mục Dao thấy hắn cứng đờ mà gượng cười, sau đó tiến lại gần các ấu tể:
“Chào các em, hôm nay lão sư sẽ phụ trách tiết thể dục...”

“Oa oa oa!!!”

Nhưng đáp lại hắn là một tràng khóc ré lên như sấm dậy.

“A Duy lão sư”: “...”

Hắn đứng đơ, chẳng biết làm gì thật sự, đã bao năm rồi hắn chưa từng tiếp xúc với ấu tể. Khi còn nhỏ, hắn cũng chẳng giỏi chơi cùng các bạn cùng tuổi dù chính hắn lúc ấy cũng là một ấu tể.

Sau này vào trường quân đội, cha mẹ và anh trai hắn đều lo hắn sẽ không thích nghi được, nhưng hắn lại thấy nơi đó mới thật sự là chốn dành cho mình. Về sau, hắn gia nhập đội tác chiến đặc biệt Long Đầu, mang thân phận “Viafi”.

Rất nhiều người cho rằng binh sĩ của đội tác chiến đặc biệt như Long Đầu sống trong cảnh gian khổ hiểm nguy, nhưng hắn lại cảm thấy như cá gặp nước.

Bởi vì những ai được vào Long Đầu đều là những người có giác ngộ và quyết tâm cực cao, không sợ khổ, không sợ mệt.

Vậy nên, đối diện với mấy ấu tể đang khóc ré trước mắt, A Duy lại cảm thấy có chút... hoảng hốt.

Hắn quay sang nhìn Mục Dao như cầu cứu, mong Mục lão sư ra an ủi tụi nhỏ.

Nhưng Mục Dao vẫn đứng nguyên một chỗ, không nhúc nhích.

Rõ ràng hắn là lão sư phụ trách các ấu tể, thậm chí còn là hiệu trưởng Viện Ấu Tể này, thế mà đối mặt với cảnh tụi nhỏ khóc nháo, hắn lại chẳng hề tỏ ra hoảng hốt. Điều kỳ lạ hơn nữa là mấy đứa ấu tể đang khóc, khi thấy Mục lão sư bình thản như vậy, lại dần dần nín khóc.

Mục Dao chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, trừ Xuân Bảo có vẻ thật sự sợ hãi, còn lại đều là “giả khóc”.

Tất nhiên, ban đầu bọn trẻ đúng là bị “A Duy lão sư” dọa sợ thật, chuyện này hoàn toàn bình thường trước kia tụi nhỏ cũng từng rất sợ Barm a gia mà.

Dù là Barm hay A Duy, chắc đều là thú nhân cấp cao. Hơn nữa ngoại hình của họ... Ừm, nói sao nhỉ, đúng là có chút không thân thiện lắm.

Cho nên ban đầu Mục Dao cũng hơi lo lắng. Nhưng đến khi thấy Tiểu Hi và Lily vừa khóc vừa len lén liếc hắn, hắn liền phát hiện có gì đó không đúng.

Hắn chợt nhớ đến câu nói đầu tiên trong buổi học môn “Hành vi ấu tể” của Hùng lão sư:

“Ấu tể thông minh lắm, đừng nghĩ rằng chúng còn nhỏ nên chẳng hiểu gì các em cũng từng là ấu tể, chẳng lẽ quên mình đã từng suy nghĩ như thế nào? Có khi chỉ một câu nhẹ nhàng của thầy cô, hay một hành động nhỏ của bạn bè, cũng đủ khiến các em vui cả ngày hoặc buồn rất lâu.”

“Lão sư không yêu cầu các em trở thành những giáo viên giỏi nhất trong thiên hạ,” Hùng lão sư nói, “Không có đứa trẻ nào trưởng thành mà không va vấp. Làm thầy cô, điều quan trọng nhất là chú tâm vào việc giáo dục. Nói cách khác, chúng ta cần để ý xem các em có đang hình thành những thói quen xấu không, và cố gắng giúp chúng tránh xa những thói quen ấy.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play