Edit Ngọc Trúc
“Bởi vì, hỉ nộ ai lạc nhất thời có thể sẽ mau chóng quên đi. Nhưng thói quen xấu lại có thể ảnh hưởng cả đời.”
Tiếp đó, Hùng lão sư bắt đầu liệt kê những thói quen xấu mà ấu tể có thể hình thành, ví dụ như thói quen ăn trộm có những gia trưởng không để tâm đến chuyện này, khiến cho ấu tể dần dần dưỡng thành thói xấu "mượn gió bẻ măng"; hoặc là kiểu thích bắt nạt người khác —— khi còn nhỏ có thể chỉ là tính cách hơi ác một chút, nhưng nếu lão sư và gia trưởng không kịp thời sửa sai, cứ mặc kệ như vậy lớn lên, thì e là…
Vậy hậu quả là gì?
Hùng lão sư nói: “Nếu là thú nhân có thực lực mạnh, có thể sẽ vì cố ý làm tổn thương người khác mà vào tù; nếu là thú nhân yếu, có thể sẽ vì gây sự mà phải nằm viện.”
Cách nói này quá hài hước, khiến phòng học lập tức tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Mục Dao không nhớ rõ nguyên chủ khi đó phản ứng thế nào, nhưng hiện tại hồi tưởng lại đoạn này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng nghiêm túc đúng vậy, đây đâu phải là Địa Cầu! Mà là thời đại tinh tế nơi đủ loại thú nhân có tính cách và năng lực khác nhau cùng sinh sống!
Nói cách khác, nếu một thằng nhóc hư hỏng ở Địa Cầu, cùng lắm thì lớn lên thành một tên lêu lổng nghịch ngợm mà thôi; nhưng nếu đặt vào thời đại tinh tế này, thì hắn thật sự có thể gây ra đại họa trời giáng ——
Huống chi, nơi này còn là Barbarian, mà pháp luật thì chẳng có tác dụng mấy ở chốn này.
Mục Dao lại nhớ đến một câu khác Hùng lão sư từng nói: “Có vài ấu tể rất nhạy bén, chúng sẽ nhanh chóng nhận ra ai là người có thể giúp được mình, ai là người có quyền lực. Vì vậy, khi ở trong một đám người, mấy ấu tể đó sẽ quan sát phản ứng của người mà chúng cảm nhận là ‘người cầm quyền’.”
“Sau này các ngươi sẽ phát hiện, nếu trong một viện ấu tể xuất hiện tình trạng các lão sư cô lập nhau, thì người bị toàn bộ lão sư còn lại cô lập —— ‘kẻ yếu’ đó —— cuối cùng cũng sẽ bị ấu tể cô lập theo.”
“Điều này không phải xuất phát từ cái gọi là ‘con mắt danh lợi’ của người lớn, mà bởi vì phần lớn ấu tể luôn tin tưởng và nương tựa vào cường giả, chúng không đủ khả năng để phân biệt đúng sai. Nhưng đồng thời, ấu tể cũng rất ‘giảo hoạt’. Nghiên cứu khoa học cho thấy, có những ấu tể mới năm tuổi đã bản năng biết quan sát, hơn nữa còn ‘lấy lòng’ cường giả để giành lấy thiên vị từ người chúng cho là mạnh nhất.”
“—— lúc này, vai trò của lão sư trở nên đặc biệt quan trọng. Sau này các ngươi cũng sẽ đến viện ấu tể thực tập, lúc đó sẽ có các tiền bối giàu kinh nghiệm dẫn dắt, nhớ phải học hỏi cho thật tốt.”
Chỉ là, Hùng lão sư à, ngài tính hết mọi đường, sao lại không ngờ được rằng chính học trò của ngài sau này lại trở thành “tiền bối giàu kinh nghiệm” ấy chứ!
Mục Dao nghĩ bụng vậy, nhưng trên mặt vẫn giả vờ ra vẻ đã có sẵn kế hoạch. Hắn trước tiên gọi A Duy vào sân viện chuẩn bị bắt đầu buổi học: “Bọn nhỏ còn chưa quen biết anh, nên có thể hơi sợ người lạ một chút. Nhưng chỉ cần anh dạy tốt, chúng sẽ tin tưởng anh.”
A Duy quả nhiên đơn thuần tin thật!
Hắn vui vẻ rời đi.
Rõ ràng nhìn rất lợi hại, ai ngờ lại đơn thuần như vậy chứ!
Sau đó, Mục Dao đi đến trước mặt các ấu tể, nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt tụi nhỏ.
Trước tiên hắn thừa nhận lỗi sơ suất của mình: “A Duy lão sư là lần đầu tiên gặp các em, trước đây cũng chưa từng làm lão sư. Lão sư nghĩ vì Barm a gia không có ở đây, nên tạm thời để anh ấy dạy thể dục thay, mà không hỏi qua ý kiến các em, chuyện này đúng là thiếu trách nhiệm.”
Mấy ấu tể đang khóc nín ngay, rụt rè nói: “Không phải đâu…”
“Mục lão sư rất tốt!”
“Mục lão sư không hề thiếu trách nhiệm!”
Mục Dao dịu giọng nói: “Nhưng A Duy là một cường giả thật sự, để anh ấy dạy thể dục, cũng có lợi cho các em.”
Chuyện này, tụi nhỏ tin.
Chỉ là… Tiểu Hi đang vùi trong lòng Mục Dao khe khẽ nói: “Chúng em vẫn thích Mục lão sư hơn.”
“…Tiểu hài tử,” Mục Dao vỗ nhẹ vai cô bé, “Yên tâm đi, nếu A Duy mà dạy không tốt, Mục lão sư sẽ đuổi việc ảnh, được chưa?”
Tiểu Hi tuy không hiểu “đuổi việc” là gì, nhưng vẫn lập tức gật đầu: “Được ạ!” Cô bé cười, để lộ chiếc răng nanh nhỏ xinh đáng yêu, ngọt ngào nói: “Tiểu Hi sẽ học hành thật chăm chỉ!”
Ấu Tể giảo hoạt.
Mục Dao thầm nghĩ như vậy, nhưng cũng không cho rằng đây là vấn đề gì to tát. Tiểu Hi không phải là đứa trẻ hư, chỉ là quá thông minh thôi. Với những đứa trẻ như vậy, lão sư và gia trưởng càng cần phải cẩn thận dìu dắt.
Cho nên, tiết thể dục hôm nay, Mục Dao ngồi bên xem toàn bộ quá trình.
Ban đầu hắn còn lo bọn nhỏ sẽ “bắt nạt” A Duy lão sư.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền yên tâm. A Duy tuy có hơi đơn thuần, nhưng đúng là rất “giỏi”! Trong tiết thể dục của hắn, bọn nhỏ được huấn luyện theo tiêu chuẩn quân nhân đế quốc! ngoại trừ Xuân Bảo.
Mục Dao, một lão sư thiếu kinh nghiệm giảng dạy, chẳng nhận ra tiết thể dục kiểu này có gì không ổn hắn rất hài lòng với A Duy lão sư, quyết định tuyển dụng!
Trong lúc Mục Dao hài lòng với tân lão sư A Duy, thì A Duy cũng rất hài lòng với tố chất của Viện Ấu Tể Nhung Bảo! Hắn yêu cầu tụi nhỏ lặp đi lặp lại các động tác kỹ xảo đối kháng, suốt cả buổi sáng, bọn nhỏ mướt mồ hôi nhưng vẫn cố gắng kiên trì, ngay cả Xuân Bảo nhìn như nhu nhược cũng cố gắng luyện quân thể quyền… tuy rằng tay chân nhỏ xíu, mềm nhũn, căn bản không làm nổi động tác nào.
Sáng sớm thời tiết còn lành lạnh, các ấu tể vận động xong, cả người đều nóng bừng, đổ đầy mồ hôi. Xuân Bảo sợ lạnh nên sáng sớm mặc hơi dày, giờ liền muốn cởi bớt đồ ra.
A Duy bảo bé đến bên nghỉ ngơi một lát.
Xuân Bảo lắc lư đi về phía mái hiên, trông như chú vịt con nhỏ, sau đó “phịch” một tiếng ngồi xuống cạnh Mục Dao.
“Không được đâu, mặt đất lạnh lắm.” Mục Dao quay vào nhà lấy ra một tấm đệm, là do hắn may mấy ngày trước, mặt ngoài là vải xanh biển, bên trong nhồi bông. Hắn đỡ Xuân Bảo ngồi lên đệm, lại giúp bé cởi khuy áo khoác.
Xuân Bảo cầm lấy chiếc khăn lông trắng tuyết trong tay Mục lão sư, ra vẻ người lớn, chùi chùi trán hai cái. Mục Dao nhỏ giọng hỏi: “Con khát nước à?”
Xuân Bảo gật đầu, Mục Dao liền đưa ly nước cho bé: “Giỏi lắm, từ từ uống.”
Xuân Bảo “ừng ực ừng ực” uống một hơi, rồi chép miệng nhìn Mục lão sư: “Ngọt ghê á!”