Edit Ngọc Trúc
Buổi tối chín giờ, Mục Dao tập hợp đám trẻ con trong nhà ăn kể truyện cổ tích... mà là phiên bản truyện cổ tích đã được cải biên theo bối cảnh tinh tế. Ví như trong thời đại tinh tế, vì vốn dĩ có những ma thú chạy rất nhanh như loài rùa, nên câu chuyện rùa và thỏ chạy thi đành phải đổi thành ốc sên và nhảy nhảy thú chạy thi. Đám trẻ chẳng lấy đó làm lạ, bởi vì thực sự tồn tại những con ốc sên to bằng mèo con, chó con. Lại như truyện công chúa Bạch Tuyết thì... công chúa cũng chẳng có mà đóng, càng đừng nói đến mụ hoàng hậu độc ác, bởi vì đế quốc tinh tế quả thực có hoàng đế và hoàng hậu, chỉ là không có công chúa. Nghe nói chỉ có hai vị hoàng tử.
Người lên TV mỗi ngày chính là Đại hoàng tử – anh hùng của đế quốc, đã được chỉ định chắc chắn là vị hoàng đế tương lai. Nhị hoàng tử thì lại thần bí vô cùng, có người nói hắn xấu xí đến mức chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, cũng có người nói hắn phẩm hạnh bất chính nên bị cha mẹ nhốt luôn trong bệnh viện tâm thần.
Mục Dao không hứng thú với mấy tin đồn đó, hắn chỉ không muốn vì tội “phỉ báng hoàng thất” mà bị khởi tố, cho nên kể truyện cổ tích ở tinh cầu Barbarian cũng phải cẩn thận một chút.
Đến lúc kể đến đoạn “ba con trư tộc thú nhân xây nhà chống lại sói xám ma thú tấn công” – một phiên bản cải biên của “ba chú heo con” – thì Xuân Bảo, Tiểu Hi và Lily bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Mục Dao vỗ tay: “Đi ngủ thôi.”
Tiểu Hi rầu rĩ: “Ưm... mai ta còn muốn nghe tiếp ba con trư tộc thú nhân nữa...”
Mục Dao bật cười, hắn nhớ khi còn nhỏ mình cũng giống hệt vậy, nếu đã thích một câu chuyện thì có kể đi kể lại bao nhiêu lần cũng không thấy chán, lúc nào cũng cảm thấy như có thể phát hiện thêm điều thú vị mới. Cuối cùng thì cô chị kể chuyện cũng thành bóng ma tâm lý, hắn vẫn cứ không nhịn được: “Kể nữa đi! Kể nữa đi!”
Cho nên khi thấy Tiểu Hi nói như vậy, trong lòng lại dâng lên chút tình cảm trẻ con thời thơ ấu.
Lily cũng muốn nghe lại lần nữa, có điều trọng điểm của cô bé không giống: “Ba con trư tộc thú nhân... ba con heo... ba chú heo con...”
Mục Dao: “!!!”
Chẳng lẽ trên tinh cầu Barbarian cũng lưu truyền truyện cổ tích “ba chú heo con”?!
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện mình nghĩ sai rồi, bởi vì Lily vừa lẩm bẩm vừa... chảy cả nước miếng: “Ba chú heo con... thịt hầm... ngon quá nha...”
Mục Dao: “......”
Hắn lấy khăn tay lau khô nước dãi bên mép cô sói xám nhỏ: “Thật là con mèo ham ăn nhỏ.”
Phía trước, Xuân Bảo đang được A Kỳ cõng trên lưng ngoảnh lại nghi hoặc: “Hử?”
Mục Dao: “...Không, là... sói ham ăn nhỏ...”
...
Khi đám trẻ đều đã ngủ, hắn trở về phòng mình, cầm lấy quang não và đèn đom đóm, chuẩn bị tuần tra một vòng rồi đi ngủ. Thật ra nói theo lý thì trấn Reuel an toàn như vậy hoàn toàn nhờ vào lão Barm – ở tinh cầu Barbarian, bất kỳ ai có tư cách thu địa tô đều rất mạnh. Tuy nhiên, bọn họ thu tiền thuê không phải vì “hợp pháp” gì cả, mà bởi vì họ đủ mạnh, có thực lực đuổi đi toàn bộ người thuê khác, hoàn toàn là chuyện lấy sức mạnh ra nói chuyện.
Lý do thật sự là: ma thú từ khu rừng Hắc Ám không dám đến gần chỗ bọn họ.
Ai sống ở tinh cầu Barbarian đều biết: ma thú trong khu rừng Hắc Ám sẽ ra ngoài săn mồi vào ban đêm. Khu rừng đó quá rộng, sự cạnh tranh giữa các loài ma thú cũng vô cùng khốc liệt. Nghe nói có vài loài sống tận đáy chuỗi sinh tồn trong khu rừng, tìm không được thức ăn, chỉ có thể ra ngoài đánh cược số mệnh.
Oaks từng nói với Mục Dao: ban ngày ở khu rừng Hắc Ám vẫn an toàn hơn ban đêm nhiều, vì rất nhiều ma thú ở đó là loại ngủ ngày ra đêm. Cho nên đến tối, nơi đó liền biến thành chiến trường cướp mồi và tàn sát.
Mục Dao hiểu đơn giản: đến tối là khu rừng Hắc Ám bắt đầu “cuồng hóa” hết cả lũ lên ~
... Và bất kỳ ma thú nào sống trong khu rừng Hắc Ám, hắn đều không đối phó nổi.
Vì vậy hắn đi tuần cũng chỉ như thói quen, đi xem một vòng cho yên lòng. Có thể chẳng hữu ích gì, nhưng tự hắn cảm thấy an tâm hơn một chút.
Vừa mới bước ra cửa chính, Mục Dao liền nhìn thấy trên bầu trời có một... sao băng? Nó đúng là giống hệt mấy cảnh trên TV, vệt sáng kéo dài suốt nửa bầu trời, quỹ đạo lại tách ra hai hướng, trong đó có một vệt lao thẳng về phía... hình như là khu rừng Hắc Ám?
Mục Dao mơ hồ cảm thấy như mình nghe thấy tiếng “oành” vang vọng, nhưng cũng có thể chỉ là ảo giác... Hắn lắc đầu, nghĩ bụng: chỉ cần không rơi xuống trấn Reuel là được, rơi đâu thì rơi.
Nhưng đúng lúc này, quang não của hắn đột nhiên bật sáng: “Tít, tít ——” tiếng chuông nhỏ khiến hắn giật cả mình, đang định xem có trục trặc gì không thì màn hình hiện lên một khung tin nhắn: “Xin chào công dân đế quốc, vào lúc 10 giờ 20 phút giờ tinh tế, một binh lính thuộc Lữ đoàn Long Đầu, mã số S00137 đang thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp tại khu vực bách hàng, xin hãy trợ giúp anh ta hoàn thành nhiệm vụ!”
“!!!” Mục Dao đứng hình tại chỗ! Cái quỷ gì đây? Binh lính đế quốc? Lữ đoàn Long Đầu? Còn phải trợ giúp hắn làm nhiệm vụ?!
Chưa kịp nghĩ xem có phải chiêu lừa đảo đặc thù của đế quốc hay không... thì màn hình lại hiện ra một khung tin tức lớn hơn nữa:
【Lưu ý: Công dân đế quốc có nghĩa vụ hỗ trợ quân đội… Xin hãy hỗ trợ trong phạm vi khả năng của bản thân… Nếu công dân gây tổn hại đến tính mạng, sức khỏe hoặc danh dự của quân nhân, sẽ bị nghiêm trị theo luật. Nếu trong quá trình này, tài sản của bạn bị tổn thất, đế quốc sẽ bồi thường gấp đôi theo giá thị trường. Nếu bạn có thể cung cấp chỗ ở và thức ăn cho quân nhân, đế quốc cũng sẽ bồi thường gấp đôi chi phí tương ứng. Mọi việc này là để tri ân sự hỗ trợ của bạn dành cho đế quốc.】
Mục Dao liếc nhìn địa chỉ gửi tin – là từ Bộ An toàn Đế quốc.
Chắc là thật rồi.
Hắn nhớ trong ký ức của nguyên chủ từng học khóa an toàn pháp luật. Kẻ nào dám giả mạo cơ quan quyền lực như vậy, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Hồi đó thầy giáo từng nói rất nghiêm khắc: thà làm hải tặc còn hơn giả mạo cơ quan quyền lực. Hải tặc thì cùng lắm chỉ bị phán 10 năm tù, nhưng giả mạo cơ quan như thế, ít cũng khởi điểm 30 năm.
Cho nên, nếu là thật... thì tức là——
Trên quang não lại hiện thêm một khung thông báo thứ ba: “Xin hãy tìm một mảnh đất trống phẳng rộng ít nhất 5×5 mét, sau đó nhấn nút ‘xác nhận hạ cánh’.”
Cái này dễ tìm thôi.
Dân trong trấn Reuel không thích xây nhà tập trung, cho nên để lại rất nhiều đất trống. Phẳng? Rất phẳng. Ở đây không có núi, cũng không có gồ ghề, chỉ toàn cỏ hoa lưa thưa với vài hòn đá vụn.