Edit Ngọc Trúc

Mục Dao: “…………”

Oaks tự hào nói: “Thời gian lâu như vậy, ngay cả Bạch lão cũng chịu không nổi, cho nên ông ta không còn cố chấp nữa!”

Roy hí hửng: “Giống, giống như ta cũng có thể ra ngoài làm việc rồi, thật, thật là tốt quá!” Nhưng lúc Roy tham gia thí nghiệm ở trấn Bạch Mộc, chỉ được đánh giá cấp C. Nói cách khác, sau khi rời khỏi hành tinh Barbarian, cậu không thể làm những công việc cấp A như “giết người”, hay cấp B như “cướp bóc”. Mà những công việc bao gồm hai cấp AB như “vệ sĩ”, xin lỗi, cậu cũng không làm nổi!

Vì vậy Roy chỉ có thể đi làm khuân vác, giao hàng hay mấy việc lặt vặt. Nhưng dù đơn giản như vậy, vẫn cần “mối quan hệ”, mà thời gian cậu làm chưa lâu, cũng chưa tích lũy được khách hàng thân quen.

Mục Dao có chút thất thần: “Ừ, đúng là rất tốt…”

Được rồi, dù sao đây cũng là hành tinh Barbarian. Hơn nữa, kể cả bọn họ không làm… thì vùng đất xám ở Đông Mậu Dịch tinh cầu vẫn còn đó. Roy chỉ là một người giao hàng, đã là rất an toàn rồi!

Nhưng Mục Dao vẫn nghiêm túc dặn: “Sau này nếu có ai bảo cậu ký hợp đồng gì, nhất định phải quay lại tìm tôi! Tuyệt đối đừng tự tiện ký tên hay để lại dấu vân tay!”

Lúc hắn nói “ký tên” thì Roy còn chưa hiểu, nhưng vừa nhắc đến “dấu vân tay”, Roy liền lập tức ngộ ra! Ở hành tinh Barbarian, nơi mà hầu hết người dân còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo, thì dấu vân tay chính là biểu tượng của niềm tin lớn nhất giữa người với người!

Cậu gật đầu thật mạnh: “Được, tôi tuyệt đối không tự… ký hợp đồng!”

Oaks cũng rất tán thành: “Đúng đó, bên ngoài có nhiều lái buôn gian xảo lắm, có người còn ép buộc ký hợp đồng mười năm, thật ra là khế ước bán thân, sau đó sẽ sai khiến cậu như sai súc vật, thậm chí còn đánh dấu cậu như nô lệ!”

Ba người cuối cùng bắt được một con linh lộc có vân sao, một con dã mị mị thú mẹ, và một con dã mị mị thú con, Mục Dao đoán đó là con của con thú mẹ, vì lúc bọn họ bắt được, con thú mẹ đang liếm lông cho con.

Cả Oaks, Roy và Mục Dao đều không muốn săn con non.

Nhưng họ nhanh chóng phát hiện, tiểu mị mị thú không chạy là vì chân bị thương. Oaks đảo mắt nhìn xung quanh, thấy một con chó hoang cứ loanh quanh gần đó, liền khinh bỉ, ném một viên đá nhỏ đuổi nó đi, con chó hoang liền bị dọa bỏ chạy.

Roy nhìn bụng của con mị mị mẹ, ánh mắt đầy thèm thuồng: “Như vậy là có thể, có thể được uống sữa mị mị rồi.”

Lúc còn bé xíu, cậu từng săn được một con nhảy nhảy mẹ! Nhưng sữa nhảy nhảy không ngon bằng sữa mị mị, lại rất hiếm… Cuối cùng Roy còn thả con nhảy nhảy đó đi.

Vì trong ổ của nó còn một ổ nhảy nhảy con.

Tuy nhảy nhảy khi trưởng thành sẽ bị người ta hoặc ma thú khác ăn thịt, nhưng Roy vẫn không muốn thấy lũ nhỏ đó chết đói.

Lúc này, cậu đưa tiểu mị mị thú cho Mục Dao ôm, con mị mị mẹ nôn nóng giậm chân tại chỗ, định đuổi theo, nhưng lại không dám. Mục Dao nghĩ nghĩ, móc ra một cái lọ nhỏ từ trong lòng, đổ ra mấy viên tròn tròn, đặt trước mũi mị mị mẹ.

Mị mị mẹ ngửi ngửi vài cái, rồi há miệng nuốt lấy, thế là Oaks và Roy trơ mắt nhìn con ma thú cấp thấp này vẫy đuôi, giậm chân, rồi kiên quyết đi theo sát Mục Dao!

Roy tò mò: “Cái đó là gì thế?”

Mục Dao: “Muối ăn đó. Vì không biết có cơ hội ăn uống bên ngoài hay không, nên tôi mang theo một vại nhỏ.” Hắn lấy ra một viên muối nhét vào miệng Roy.

Roy nhăn mặt: “Mặn, mặn quá.”

Mục Dao bật cười ha hả.

Mị mị mẹ và con được Viện Ấu Tể Nhung Bảo khen ngợi nhiệt liệt! Vì tiểu mị mị bị gãy chân, chưa đi lại được, nên Mục Dao làm cho nó một cái ổ, đặt dưới mái hiên, rồi dùng cành cây cố định chân cho nó hắn biết bị gãy xương thì phải cố định, nhưng chưa từng làm qua, thành ra có thành công hay không… thì đành trông vào vận may của tiểu mị mị vậy!

Mị mị mẹ được yêu thích là vì lông có vằn như cánh hoa, quá đẹp đi! Bạc Nhĩ còn trịnh trọng thề: “Nó nhất định là công chúa mị mị thú! Vì nó đẹp như công chúa vậy!”

Thế là mị mị mẹ được đặt biệt danh: Công chúa Mị Mị.

Công chúa Mị Mị dụi dụi mũi vài cái, như thể đồng tình.

Tiếp theo, lũ trẻ trong ấu tể viện bắt đầu tranh luận: nếu mị mị thú có công chúa, vậy công chúa của Viện Ấu Tể Nhung Bảo sẽ là ai?

Cuối cùng, mọi người đều cho rằng, chỉ có Xuân Bảo trắng nõn đáng yêu là thích hợp làm công chúa của Viện Ấu Tể Nhung Bảo nhất!

Mục Dao nhìn vẻ mặt ngây thơ của Xuân Bảo: “…”

Hắn gãi đầu, nói với mọi người rằng, điều kiện của Xuân Bảo vẫn chưa đủ để làm công chúa…

Đêm xuống, hành tinh Barbarian yên tĩnh đến lạ.

Thỉnh thoảng ông Barm lại đi làm buổi chiều. Lúc đầu Mục Dao tưởng ông chỉ lười học, sau mới phát hiện hóa ra ông thật sự có nghề nghiệp đàng hoàng!

Nguồn thu nhập của ông Barm: Thu tiền thuê đất.

Đúng vậy, ông chủ nhà mà Roy và Oaks nhắc đến chính là ông Barm. Mảnh đất nơi Mục Dao mở Viện Ấu Tể Nhung Bảo cũng là đất của ông ấy! Ăn mặc thì chẳng mấy chỉnh tề, mũ giáp rách tơi tả, thậm chí còn lết xác đi dạy thể dục kiếm ăn, vậy mà ông Barm lại là đại phú hào lớn nhất trấn Reuel!

Khi biết điều đó, Mục Dao cực kỳ kinh ngạc, cảm giác giống như đột nhiên phát hiện người lái taxi quen mặt mỗi ngày, dãi nắng dầm mưa, thật ra lại là một đại gia có cả chục tòa nhà cao tầng, chuyên chơi tiền tệ vậy…

Không đúng, đây là thời đại tinh tế, phải gọi là chơi “tinh tệ” mới đúng.

Nhưng dù là đại địa chủ đích thực của trấn Reuel, ông Barm lại không phải hạng người coi trọng tiền tài. Tiền thuê đất ở đây rẻ nhất trong các trấn lân cận, mảnh đất rộng lớn nơi xây dựng Viện Ấu Tể Nhung Bảo chỉ tốn 800 tinh tệ mỗi tháng.

800 tinh tệ, chưa chắc đã thuê nổi một căn hộ độc thân hai mươi mét vuông ở Thần Phong tinh cầu, vậy mà ở Barbarian lại thuê được cả mảnh đất hơn hai trăm mét vuông! Lại còn được tự do xây nhà!

Mà cũng dễ hiểu vì sao trấn Reuel lại nhiều nhà tạm như vậy. Nghĩ theo cách đó, vợ chồng Robinson xây dựng Viện Ấu Tể Nhung Bảo tuy có hơi nhếch nhác, nhưng ít nhất rất an toàn, bên ngoài còn có hàng rào bao quanh, nếu nhìn khắp trấn Reuel, chỗ này đúng là dạng “biệt thự cao cấp” rồi!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play