Edit Ngọc Trúc
Mục Dao phải giải thích rõ ràng: “Ta là thuần nhân loại, cho nên phải cẩn thận chọn công việc. Nhưng sắp tới ta sẽ đến chợ Bạch Mộc trấn mua ít đồ… vì vậy ta cần tiền.”
Hắn giờ đã biết Barm a gia là chủ nhà, còn hắn mỗi tháng phải trả 800 tinh tệ tiền thuê. Tuy nhiên, trừ khoản đó ra, hắn không định đụng vào số năm vạn tinh tệ mình mang theo. Có thể tự lo được thì tuyệt đối không muốn sống bám vào của cải.
Nhưng nhu cầu của hắn lại quá nhiều. Hắn cần một cái rìu sắc bén để chặt cây làm đồ dùng, ít nhất cũng phải đóng hai cái tủ để chứa đồ, tránh cho mọi thứ bừa bộn. Hắn còn cần vải vóc, bông… Nếu đợi đến mùa đông mới mua thì giá sẽ đội lên gấp bội!
Roy vô cùng đồng cảm, ấp úng bảo Mục Dao rằng tìm việc là chuyện cực kỳ khó khăn. Ở Barbarian, theo như hắn biết, nơi duy nhất có thể tìm được việc là Bạch Mộc trấn, vì dân cư ở đó đông gấp mười lần Reuel trấn! Bạch Mộc trấn có quán rượu, có sòng bạc, thậm chí còn có cửa hàng mở vào ban đêm!
Mục Dao dựa vào lời hắn kể, rút ra kết luận. Lời của Roy là: “Bạch Mộc trấn có chỗ chuyên cho người ta uống rượu! Còn có nơi để người ta chơi trò tiêu tiền! Buổi tối mới mở cửa, rất đông người đến khiêu vũ! Có nơi chơi đến nỗi, có người thua sạch cả đêm, thua trắng tay!”
Mục Dao nói ngay: “Ngươi nhất định đừng có đi!” Hắn thật sự lo Roy, người trẻ tuổi như vậy, sẽ không kìm được mà bước vào, rồi bị dụ dỗ, cuối cùng thua sạch đến mức cả bản thân cũng chẳng còn.
Roy gật đầu lia lịa: “Ta, ta nhất định không đi!”
Tuổi còn nhỏ, nhưng đã từng đến tinh cầu Đông Mậu Dịch, Roy mang nét chất phác pha chút láu lỉnh, nhỏ giọng nói: “Tinh cầu Đông Mậu Dịch có nhiều chỗ chơi hay lắm! Ta biết một nơi có thể bắn… bắn trúng sẽ được thưởng, nhưng phải bắn mười phát mới được một tinh tệ!”
Mục Dao: “…” Nghe như là mấy quầy trò chơi dùng súng đồ chơi bắn bóng bay? Mười phát một tinh tệ, thật biết cách moi tiền.
Hắn hỏi: “Vậy ngươi đã từng chơi chưa?”
Roy lắc đầu: “Chưa, chưa chơi bao giờ, ta chỉ đứng xem người ta chơi, không tốn tiền.”
Thật là biết sống tiết kiệm!
Trái ngược hoàn toàn với Roy là Oaks. Nếu Roy quý từng đồng tiền như báu vật, thì Oaks tiêu tiền như nước. Phòng ở của hắn cũng tốt hơn Roy nhiều. Oaks có một gian phòng đủ rộng để kê một cái giường cỏ, thậm chí còn dựng một cái lều mu mu thú gọi là lều, nhưng Mục Dao thấy chẳng kém gì phòng hắn hiện tại.
Khi Mục Dao hỏi, Oaks vỗ vỗ mu mu thú bên cạnh, buồn bã nói: “Thật ra, nó là huynh đệ của ta ”
Mu mu thú: “Mu ——” Có vẻ bị đập khó chịu, nó lấy đầu húc Oaks một cái. Oaks loạng choạng, quay đầu lại liền túm lấy sừng của mu mu thú mà kéo: “Mẹ nó, hai ta sống nương tựa lẫn nhau, ta gọi ngươi là huynh đệ chẳng lẽ sỉ nhục ngươi sao!”
Mu mu thú: “Mu mu mu ——”
Bạch Mộc trấn đông dân như vậy, ngành giải trí cũng phát triển, lý ra phải đủ để giải quyết vấn đề việc làm cho Roy, Oaks, cùng những người từ Reuel trấn. Nhưng Roy lại buột miệng nói ra điều then chốt: “Bạch… Bạch Mộc trấn không cần người ngoài.”
“Chỉ khi nào họ ra ngoài làm việc, mới, mới mang theo tụi ta.”
Roy nói không rõ ràng, Mục Dao nhìn sang Oaks. Người kia bèn giải thích rằng Bạch Mộc trấn là thị trấn lớn nhất vùng phụ cận, nên cực kỳ bài ngoại. Nghe đồn đứng sau là một người tên Bạch lão, thực lực rất mạnh, so với Barm a gia cũng không hề kém cạnh. Bạch lão từng nói, chỉ cần hắn còn ở đó một ngày, Bạch Mộc trấn sẽ mãi phồn thịnh, người ngoài có thèm cũng vô ích!
Oaks nói: “Nhưng nếu mọi người cùng nhau phản kháng, thì hắn cũng không làm gì được, nên đôi bên đều nhượng bộ. Chúng ta không gây rối nữa, hắn cũng chia sẻ cơ hội việc làm với các trấn nhỏ khác!”
Cái gọi là “phản kháng” mà Oaks nói đến, là một câu chuyện dài dằng dặc.
Chuyện là thế này: Trước kia Bạch lão khống chế Bạch Mộc trấn, đồng thời nắm luôn trạm phi cơ. Đương nhiên không phải trạm phi cơ là của riêng hắn, mà là hắn cho người canh ở đó. Một khi có sát thủ hay cường đạo từ Bạch Mộc trấn muốn đi ra ngoài làm ăn, lập tức bị người của hắn đánh cho một trận.
Dưới trướng Bạch lão có một đội chuyên “ra ngoài làm việc”, theo định kỳ họ lập thành nhóm, lái phi cơ đến tinh cầu Đông Mậu Dịch.
Roy nói: “Thật tốt quá, giống như phi cơ bị hắn bao hết vậy…”
Mục Dao: “……” Gọi gì mà “bao” rõ ràng là chiếm như chiếm tàu cướp! Hắn vốn định mắng Bạch lão giống như một cái… nhưng nghĩ lại, những người ra ngoài làm ăn đều là sát thủ, cường đạo, thì… cũng chẳng biết phun chỗ nào nữa.
Mãi đến mấy năm gần đây, tình trạng Bạch lão một tay thao túng mới có chuyển biến.
Bởi vì chợ phiên ở Bạch Mộc trấn tổ chức mỗi mười ngày, đương nhiên sẽ thu hút cư dân từ các thị trấn lân cận, cả thương nhân từ đế quốc cũng đến!
Mục Dao thắc mắc: “Ủa, chẳng phải trước kia mọi người đã đuổi hết thương nhân đế quốc đi rồi sao?” Sao bây giờ lại có người đến?
Oaks giải thích, bọn họ đuổi là bọn buôn người chuyên bắt cóc dân Barbarian bán ra ngoại tinh, mấy tên đó quả thật không dám quay lại nữa. Nhưng vẫn còn rất nhiều thương nhân chỉ đơn thuần đến buôn bán, dân Barbarian cũng cần hàng hóa, nên đối với những người đó vẫn rất hoan nghênh.
Nhưng điều dân Barbarian hoan nghênh là hàng hóa của thương nhân, chứ không phải bản thân thương nhân. Gần đây có vài người bị phục kích cướp bóc. Lâu dần, thương nhân không dám đến, thế thì buôn bán sao được? Vậy nên, Bạch lão rất hiếm khi rời Bạch Mộc trấn, đích thân lên phi cơ đến Đông Mậu Dịch tinh cầu.
Không ai biết hắn nói gì, nhưng khi trở về, hắn mang theo một tin vui: Thương nhân chịu quay lại rồi!
Với điều kiện là không được cướp bóc những thương nhân đàng hoàng đó!
Ban đầu mọi người rất biết điều, nhưng sau đó Bạch lão lại độc quyền phi cơ, thế là dân các trấn nhỏ khác bắt đầu nghĩ cách: Ngươi độc chiếm phi cơ, thì ta cướp thương nhân. Ngươi chẳng lẽ lúc nào cũng làm vệ sĩ cho mấy tảng thịt đế quốc kia được sao?