Edit Ngọc Trúc

Bất quá cô không nói cho Mục lão sư biết.

Mục lão sư đối xử với bọn họ rất tốt. Từ khi Mục lão sư đến, mỗi ngày đều được ăn no, quần áo rách thì lão sư cũng lấy kim chỉ ra vá lại. Nhưng chính vì Mục lão sư quá tốt, nên cô mới không muốn nói gì… Cô không hy vọng Mục lão sư nghĩ bọn họ là một đám trẻ hư không biết điều.

Mục lão sư cẩn thận đeo găng tay và tạp dề cho Phỉ và A Kỳ – đều là dùng vải bông mang theo mà may, như vậy quần áo sẽ không dễ bị làm dơ. Nói thật thì, nếu không phải vì xuyên qua, chính hắn cũng sắp quên mất kỹ năng "may vá" đậm chất hơi thở sinh hoạt thế này rồi...

Tuy rằng hiện tại tay hắn còn vụng, đường kim mũi chỉ nghiêng ngả xiêu vẹo, nhưng ai... nếu có thể nói ra thì hắn nhất định sẽ đòi mua ngay một cái máy may!

Cũng may hai đứa nhỏ đều không chê tay nghề vụng về của hắn, Phỉ thậm chí còn nhìn chằm chằm vào đóa hoa nhỏ màu hồng trên găng tay mà cười rất lâu, khiến Mục Dao xúc động âm thầm tưởng niệm A Vĩ đã mất trong lòng.

“Khụ khụ!” Mục lão sư vỗ tay: “Các bạn nhỏ, hôm nay chúng ta sẽ gieo bí đỏ trên mảnh đất nhỏ này. Còn bên kia thì sẽ trồng khoai tây, vừa hay có vài củ đã nảy mầm rồi!”

“Hay quá!” Phỉ mong chờ bí đỏ, A Kỳ thì thuộc phe khoai tây cả hai đều hớn hở xông lên.

Bí đỏ, ở địa cầu gọi là bí đỏ, nhưng ở thời đại tinh tế thì biệt danh còn hình tượng hơn: “dưa cong”. Mục Dao đã tra tư liệu, trong đó viết rằng người ở thời đại tinh tế lúc đầu phát hiện bí đỏ là một loại trái cây cong queo, to lớn, sau đó mới nghiên cứu ra loại tròn tròn. Người tinh tế cũng rất thích mùi vị thơm ngọt của bí đỏ, làm salad thì bỏ vào rất nhiều.

Dĩ nhiên, khi nghĩ đến bí đỏ, trong đầu Mục Dao hiện ra… toàn là các món bánh bí đỏ, cháo bí đỏ, bánh kem bí đỏ, trứng muối hấp bí đỏ…

Thậm chí còn có hoa bí đỏ chiên giòn, tử bí đỏ… Tóm lại, bí đỏ từ đầu đến cuối đều là báu vật!

Nghĩ tới sau này nơi này sẽ đầy dây bí đỏ bò lổm ngổm, Mục Dao liền chảy nước miếng ròng ròng: “Được rồi, trước hết tôi nói qua một chút các điểm chính: Trước khi gieo hạt bí đỏ, đào một lỗ nhỏ, tưới đủ nước, mỗi lỗ bỏ ba đến bốn hạt giống. Đợi nước ngấm rồi thì phủ lên một lớp đất dày khoảng 2cm. Sau bảy tám ngày sẽ nảy mầm. Cây con sẽ có khoảng hai lá thật vào giai đoạn mầm… Lúc đó, mỗi lỗ chỉ cần giữ lại một đến hai cây khỏe mạnh nhất là được. Nếu mầm nào dị dạng hoặc yếu, nhổ bỏ đi. Hàng rào tre ở đây là để cho dây bí bò, về sau hàng rào sân này sẽ đầy dây bí bò…”

“Hừm… nói không chừng sau này còn phải đề phòng có người lén tới hái trộm nữa.”

Còn có người đi trộm thật sao! A Kỳ và Phỉ lập tức trưng ra ánh mắt dữ tợn, Mục Dao vỗ nhẹ lên vai chúng, nói nhỏ: “Chúng ta có thể đào vài cái bẫy.”

A Kỳ thông minh tiếp lời: “Rồi chôn đầy gai nhọn vào trong đó!”

Mục Dao cảm thấy đứa nhỏ này đúng là có thiên phú sinh tồn.

Thật ra gieo bí đỏ còn có một phương pháp khác là ươm cây non rồi mới đem trồng. Nhưng Viện Ấu Tể Nhung Bảo quá nhỏ, nếu nói nhà nào nghèo, thì chỉ có mảnh đất này thôi, Mục Dao tính cả nửa ngày, cũng chỉ có chưa đến ba phần đất trồng được! Ngay cả phần lẻ nhà người ta cũng không bằng!

Ở nơi eo hẹp như vậy, đừng nghĩ đến chuyện ươm cây chuyên nghiệp, cứ gieo thẳng luôn đi.

Sau khi gieo xong bí đỏ, Mục Dao lấy khoai tây từ trong túi ra. A Kỳ nghe nói hắn định cắt khoai tây ra rồi trồng thẳng vào đất thì tỏ vẻ tiếc nuối, Mục Dao xoa đầu cậu bé, chỉ vào mầm xanh trên khoai tây: “A Kỳ, Phỉ, nhớ kỹ nhé, mầm khoai tây có độc, ngàn vạn lần đừng ăn.”

Hai đứa nhỏ tròn mắt kinh hãi: “Oa! Có độc thật sao?!”

“Đúng vậy,” Mục Dao cố ý nghiêm giọng dọa chúng: “Khoai tây nảy mầm rồi là không thể ăn, sẽ sinh ra độc tố cực mạnh! Ăn vào sẽ choáng váng, buồn nôn, thậm chí có thể chết đó!”

“Nhưng mầm khoai tây thì vẫn có thể trồng được giống như hạt giống.” Mục Dao vừa nói vừa chỉ dẫn cách trồng: “Mỗi củ có thể cắt thành hai hoặc bốn miếng, cố gắng đừng cắt trúng mầm. Như vậy, úp mặt cắt xuống dưới rồi đặt vào đất, tưới nước lên… Chú ý, khoảng cách giữa mỗi miếng khoai tây phải cỡ hai bàn tay, rồi lại phủ đất lên.”

Cuối cùng, trước khi khoai tây nảy mầm thật sự, còn có thể phủ thêm một lớp vải, tưới nước tiếp. Nhưng cũng phải chú ý đất không được quá ẩm, nếu không sẽ làm khoai thối, nên cần đợi đất ráo rồi mới tưới. Mỗi lần tưới thì phải tưới đủ.

Cũng như bí đỏ, mỗi củ khoai cũng sẽ mọc ra nhiều mầm mới, chỉ giữ lại ba bốn mầm mạnh, còn lại nhổ hết. Nếu chăm sóc tốt, nhổ cỏ, trừ sâu, thì sau ba bốn tháng là có thể thu hoạch.

Nhưng dù sao thì cũng phải ít nhất ba tháng mới có kết quả!

Ba tháng không thu hoạch được gì, đúng là quá khổ. Thế là Mục Dao nghĩ tới nghĩ lui, quyết định sẽ trồng thêm hạt giống ớt cay ở phần đất còn lại gieo bây giờ thì đầu tháng sáu có thể thu hoạch, và sau đó có thể liên tục thu hoạch cho đến tháng mười một!

Còn rau chân vịt rau này có thể trồng quanh năm, ba mươi ngày là thu hoạch được rồi.

Bởi vì hậu viện Viện Ấu Tể  Nhung Bảo thật sự quá nhỏ! Mục Dao cùng A Kỳ và Phỉ cũng rất nhanh đã hoàn thành xong công việc hôm nay. Ba người đứng dậy, đồng loạt vươn vai, lúc này mới nghe thấy một loạt tiếng cảm thán ngạc nhiên vang lên!

“Oa!” “A Kỳ và Phỉ dậy sớm thật nha!” “Hôm nay đến phiên bọn họ trực nhật à?” “Ngày mai là ai trực?” “Là A Tình với Tiểu Hi đó!”

Trừ hôm nay ra, về sau đều sẽ là hình thức “trẻ lớn dẫn trẻ nhỏ”. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên, Mục Dao hi vọng A Kỳ nam sinh lớn tuổi nhất  và Phỉ nữ sinh lớn tuổi nhất sẽ làm “gương mẫu” cho các em. Việc dậy sớm làm việc cần nhiều quyết tâm lắm, nếu A Kỳ và Phỉ đã mở màn thì sau này “bảng phân công trực nhật” có thể dễ dàng thực thi.

Phía sau nhóm ấu tể là một người lớn đã sớm đến từ trước chính là Barm a gia, đang tò mò quan sát khắp Viện Ấu Tể.

Barm a gia nhìn thấy “nông trang nhỏ” mà Mục Dao quy hoạch xong thì gật gù cảm thán: “Tiểu Mục à, không ngờ cháu còn là nông dân thật sự đó!”

Mục Dao khiêm tốn xua tay, liền nghe Barm a gia tự tưởng tượng: “Cháu có chứng chỉ nông dân trung cấp không? Ít nhất cũng phải trung cấp rồi! Trước đây ta cũng từng đến hành tinh nông nghiệp! Người ở đó nói với ta rằng, giờ người thường chẳng ai biết trồng trọt, đến cả đọc hướng dẫn cũng trồng không nổi, vậy mà cháu xem kìa, lo được mảnh đất đẹp thế này cháu chẳng lẽ còn là chuyên gia làm vườn hả?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play