Edit Ngọc Trúc

Một bên quan sát, một bên hắn rút ra mấy tấm bìa cứng mấy thứ này là hắn tìm được trong phòng chứa đồ của vợ chồng nhà Robinson. Trước đây hai vợ chồng họ thường giữ lại các thùng giấy sau khi mua đồ, bảo quản rất tốt. Mục Dao liền xé mấy cái thùng để làm “bảng học tập”.

Hắn nghiêm túc viết mấy chữ lớn lên bìa cứng: “Hồng da u nhú heo.”

Dưới bốn chữ to là phần “phiên âm”, nguyên lý giống như ghép vần trong tiếng Hán hay đánh vần trong tiếng Anh. Sau đó, hắn lại lấy ra một tấm bìa khác, bắt đầu dùng cỡ chữ nhỏ nhất chép lại bài “Giới thiệu u nhú heo”. Đây là một đoạn văn ngắn chừng năm, sáu chục chữ. Để tiện cho bọn trẻ học, hắn còn thay một số từ phức tạp thành từ đơn giản hơn.

Tiếp đó, hắn bắt đầu viết tên các vật dụng quen thuộc trong sân của đám nhóc Nhung Bảo, ví dụ như “giếng nước”, “cỏ dại”, “cái bàn”... từng cái một.

Làm xong hết thảy, Mục Dao lại làm thêm mấy tấm thẻ có ghi “Hàng hiệu”, “Mục lão sư”, “Man lão sư (……)”, cùng với tên từng đứa trẻ. Trên thẻ “Hàng hiệu” đục lỗ, xỏ dây thừng, có thể đeo lên người!

Mục Dao tắt quang não ở đây không có chỗ sạc, mỗi lần dùng hắn đều thấy lo lắng. Mỗi khi pin tụt một vạch, hắn lại căng thẳng một hồi.

Đúng lúc này, hắn nghe bên ngoài Barm a gia đang giảng bài “Bí quyết tác chiến phối hợp”. Ông cụ lớn tiếng nói: “Rất nhiều người cho rằng tác chiến phối hợp chỉ cần một nhóm cường giả vây đánh đối thủ, đồng đội đủ mạnh là thắng. Nhưng ta nói thật, cái đó là vớ vẩn!”

“Trong tác chiến phối hợp, điều quan trọng nhất là kỷ luật! Kỷ luật! Kỷ luật!” Ông cụ cầm một cành cây, hăng hái chọc đất vẽ hình: “Các ngươi xem, có hai tổ đội ba người, tổ thứ nhất toàn thiên tài chiến đấu, nhưng vì thiếu kỷ luật, không ăn ý, nên trong lúc chiến đấu còn gây thương tích cho nhau. Còn tổ kia thì phối hợp thuần thục, phong cách bổ trợ lẫn nhau. Ba người nếu tách riêng ra thì cũng chỉ ngang nhau, nhưng kết hợp lại thì cực kỳ mạnh mẽ!”

Lũ trẻ phía dưới đồng loạt reo lên ngạc nhiên: “Oa!” “A!” “Thì ra là vậy!”

Mục Dao nghe mà thấy hứng thú. Hắn không ngờ ông Barm nhìn có vẻ thô lỗ cục mịch, giảng bài lại ra dáng ra hình đến thế. Nhưng khi ông cụ nhắc đi nhắc lại từ “kỷ luật”, Mục Dao bỗng nhiên nhớ ra một việc cực kỳ quan trọng!

Đúng rồi! Hắn vẫn chưa làm thời khóa biểu! Đến giờ hắn còn chưa định ra mấy giờ thức dậy, mấy giờ học, mấy giờ ăn!

Hắn lục ra tấm bìa cứng lớn nhất, cùng với một cái thước siêu to.

Mục Dao bắt đầu vẽ bảng biểu. Không chỉ có bảng thời gian, hắn còn phải làm bảng “Công việc”. Ví dụ như… mỗi tuần quét dọn, lau cửa sổ, dọn hang chuột, làm cỏ, chăm sóc cây nông nghiệp…

Viết xong, hắn nghiêm trang viết một dòng chữ lớn trên đầu bảng như là nghi thức: “Nhung Bảo là nhà ta, giữ gìn nhờ mọi người.”

Đúng là… có cảm giác gia đình thật rồi!

Sáu giờ rưỡi sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt A Kỳ. Hắn nghe thấy tiếng nước xối bên ngoài, liền nhẹ nhàng ra khỏi giường rồi mở cửa.

Cùng lúc đó, cánh cửa gỗ đối diện treo bảng “Ký túc xá nữ” cũng mở ra. Người bước ra là Phỉ.

Phỉ nhỏ giọng hỏi: “Sáng nay nhiệm vụ của tụi mình là gì?”

A Kỳ biết mắt Phỉ không tốt, trước kia vợ chồng Robinson từng gọi đó là “cận thị”, có liên quan đến giống loài nguyên thủy của cô. Nếu có tiền, họ có thể đưa Phỉ đến tinh cầu công nghệ để làm kính mắt, tiếc là họ không có tiền…

Mà thật ra, có tiền cũng vô ích.

Vợ chồng Robinson chưa từng nói rõ, nhưng A Kỳ hiểu. Họ không thể đưa một mình Phỉ ra ngoài để làm kính, không phải vì nghèo, mà là vì vấn đề an toàn.

Dĩ nhiên, mấy đứa trẻ khác không biết điều đó. Thật ra, từ rất nhỏ, A Kỳ đã hiểu mình không giống những đứa trẻ khác. Rất nhiều chuyện, vợ chồng Robinson sẽ không nói với các bé khác, nhưng lại nói với hắn.

Hắn vẫn nhớ rất rõ lúc ấy hắn còn bé xíu, có lẽ vừa mới chào đời. Robinson phu nhân ôm hắn, còn Robinson tiên sinh nhìn vào mắt hắn, từng chữ một nói: “... A Kỳ, về sau con sẽ tên là A Kỳ. Con phải nhớ kỹ, thế giới này với con mà nói... cực kỳ nguy hiểm...”

Có đứa trẻ nào lại có thể nhớ được chuyện từ lúc còn đỏ hỏn như thế không?

“... Sáng nay tụi mình sẽ cùng Mục lão sư gieo trồng... cây nông nghiệp?” Vì gặp từ lạ, A Kỳ hơi khựng lại một chút: “Mục lão sư nói, hiện giờ khí hậu rất thích hợp trồng bí đỏ. Bí đỏ là một loại... ăn vào thì mềm mềm, thơm thơm, ngọt ngọt, giống dưa.”

Vì chưa từng thấy bí đỏ, cũng chẳng biết “mềm” là mềm cỡ nào, nên A Kỳ hầu như đang lặp lại y nguyên lời Mục Dao nói.

Phỉ phấn khích nói nhỏ: “Biết đâu còn ngon hơn cả khoai tây!”

A Kỳ là tín đồ trung thành của khoai tây, liền nhăn mũi: “Ta thấy khó lắm…”

Khi họ ra tới sân sau, liền thấy Mục lão sư đã bắt đầu gieo hạt giống bí đỏ. Cả sân sau được chia thành nhiều khu vực, Mục lão sư còn cẩn thận dùng cành cây nhỏ làm “hàng rào”. Về sau nếu ông Barm dẫn cả bọn tập huấn, thì chỉ có thể dùng khu đất phía trước thôi!

Nhưng Mục lão sư tất nhiên cũng không quên quy hoạch sân trước. Hắn đứng thẳng lưng, vươn vai một cái: “Về sau sân trước cũng chia làm hai khu. Một nửa là sân tập thể dục cho tụi nhỏ, nửa còn lại... ta định cho dựng một cái xích đu, thêm một cầu trượt…”

Đó là cái gì vậy? Phỉ và A Kỳ tròn mắt nhìn Mục lão sư.

Mục lão sư nói: “Đều là đồ chơi cả đấy! Sao? Có trông đợi không?”

Trông đợi… cũng không biết nữa. Vì từ nhỏ đến giờ bọn họ chưa từng được chơi đồ chơi. Trước đây, món “đồ chơi” duy nhất Mục lão sư từng cho là mấy con côn trùng đan bằng cỏ…

Phỉ sẽ không nói với Mục lão sư rằng: thật ra, cô bé thấy rất ngạc nhiên. Không ngờ người Đế quốc đến cả chuyện chơi cũng cần dụng cụ chuyên dụng thật là… thật là…

Từ vựng của một cô bé nghèo nàn như Phỉ không đủ để cô nghĩ ra từ “xa xỉ”, nhưng trong lòng cô vẫn âm ỉ một cảm giác chua xót. Trẻ con trong cô nhi viện như họ, từ nhỏ chỉ biết chơi đùa cùng nhau, đùa nghịch, thỉnh thoảng bắt được một con chuột con, cả đám đã có thể vui vẻ chơi cả buổi trời rồi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play