Edit Ngọc Trúc
“Phốc!” Mục Dao bị chọc cười ha ha: “Ông nội đừng khen nữa, ta sẽ kiêu ngạo mất ha ha ha!”
Hắn dẫn theo A Kỳ và Phỉ đến bên giếng rửa tay.
Kế tiếp chính là thời gian Barm a gia thể dục buổi sáng! Mục Dao vào bếp xem thử, nồi cháo sữa nấu từ trước vẫn còn ấm, vừa vặn để ông nội dẫn đám nhóc làm xong thể dục buổi sáng rồi vào ăn cơm.
Còn hắn thì sao? Dĩ nhiên là phải viết giáo án rồi! trước đây hắn chỉ chuẩn bị giáo án cho “Ngữ văn”, nhưng sau đó phát hiện như thế vẫn chưa đủ, bọn nhóc còn cần học toán nữa!
Rồi hắn nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng Barm a gia.
Barm a gia: “Đám nhóc, tiếp theo chúng ta chia làm bốn tổ luyện tập! Mỗi tổ tám lần, tổng cộng… tổng cộng 36 cái!”
Mục Dao: “……”
Hắn hét ra ngoài cửa sổ: “Là 32 cái!”
Barm a gia: “…… 32 cái! Đúng, 32 cái!”
Mục Dao lại gọi lớn: “Barm a gia, trưa nay ăn xong đừng đi vội, chiều ta dạy toán, ông cũng ở lại nghe luôn nhé!”
Lớp văn hóa của Mục lão sư có tổng cộng ba môn: Ngữ văn, Toán học và Khoa học xã hội tự nhiên. Hai môn đầu thì dễ hiểu rồi, còn “Khoa học xã hội tự nhiên” thật ra chính là mấy kiến thức phổ thông, ví dụ như các phép tắc lễ nghi, tình hình phong thổ các tinh cầu lớn trong Đế quốc, hoặc như hoàn cảnh sinh sống quanh vùng của dân Barbarian...
Bọn nhỏ tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã bộc lộ rõ sở trường. Bạc Nhĩ với Lily học ngữ văn rất tốt, nhưng toán thì mãi vẫn chậm. A Tình trông to lớn khờ khạo, nhưng lại tính toán rất nhanh. Mục Dao thử giảng về phương trình trong lớp, kết quả chỉ có A Tình và A Kỳ hiểu được khái niệm “lấy một con số làm ẩn số chưa biết”. Những đứa còn lại thì ngơ ngác hết cả, chúng thật sự không hiểu, nếu ngay cả giá trị cụ thể của số đó cũng không ai biết, thì dựa vào đâu mà gọi nó là một con số?
Xuân Bảo còn quá nhỏ, Mục Dao cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào bé. Thật ra, hắn để Xuân Bảo theo học cùng… chủ yếu là vì không yên tâm để một đứa bé tí xíu chơi một mình bên ngoài.
Cho nên trong khi cả lớp đang học hành nghiêm túc, thì chỉ có Xuân Bảo là có thể đường hoàng ngủ gật, ăn vặt, hoặc nghịch ngợm vẽ vời mấy cuốn sách nhỏ Mục Dao chuẩn bị riêng cho bé.
Nhưng Xuân Bảo là một đứa trẻ ngoan, khi phát hiện mọi người không được ăn vặt, bé liền kiên quyết đẩy toàn bộ thịt khô do chính Mục Dao làm sang một bên.
Sau đó chỗ đó bị Barm a gia ăn sạch.
Xuân Bảo sững sờ nhìn Barm a gia nhét hết thịt khô vào miệng: “—— Oa!”
Rồi mới nhận ra là… mình không còn đồ ăn vặt nữa: “…… Ô!”
“Ai u, Xuân Bảo bé bỏng của ta,” Barm a gia vội bịt miệng bé lại, không để bé khóc òa lên. Nếu không Mục Dao sẽ nổi giận Mục lão sư không quá khắt khe chuyện lớp học kỷ luật, chỉ cần chú ý nghe giảng là được. Nhưng ồn ào làm loạn thì không được!
Mục Dao: Trừng mắt.
Barm a gia lập tức bế Xuân Bảo chạy khỏi lớp: “Chúng ta đi làm đồ ăn mới! Mấy đứa tiếp tục học đi!”
Mục Dao: “……” Thật lòng mà nói, đến giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn quen với phong cách sống “sấm rền gió cuốn” của Barm a gia, nhưng vẫn không quên dặn một câu: “Nhớ cẩn thận đấy!!!”
Barm a gia đáp lớn: “Yên tâm, nhất định sẽ đưa nhóc nhà ta nguyên vẹn trở về!”
Mục Dao: “……”
Mấy nhóc khác lúc này cười rộ lên, Lily và Tiểu Hi thậm chí còn định chạy theo chơi chung. Nhưng bị Mục Dao kéo lại: “Ba lần bốn là mấy? Tính sai rồi đúng không? Đáp án là mười hai nha.”
Tiểu Hi lập tức xụ mặt. Cô bé tộc cọp răng kiếm này chẳng ngán ai khi đánh nhau, khí thế ngang tàng, nhưng vừa đụng đến toán là đơ ra như phỗng, đếm trên đầu ngón tay còn sai, mấy phép cộng trừ nhân chia cơ bản cũng đủ làm cô bé rối như tơ vò: “Dạ, là mười hai…”
Mục Dao nhìn ra cô bé có phần sợ toán thật ra Tiểu Hi không sai, cô bé mới có năm sáu tuổi thôi, nếu ở Trái Đất thì chắc vẫn còn học lớp mẫu giáo lớn.
Nhưng đây là thời đại tinh tế. Mà thú nhân thì lại trưởng thành sớm hơn người thường. Bình thường trẻ con từ bốn tuổi đã bắt đầu học chính quy ở mẫu giáo rồi. Nếu cứ một mực nói “Trẻ con sinh ra để chơi”, thì rất có thể sẽ lỡ dở mất tương lai của bọn trẻ.
Mục Dao chớp chớp mắt, hạ giọng hỏi: “Tiểu Hi không muốn lên chợ mua mấy món đồ mình thích sao? Ta nghe bác Oaks nói, trên chợ có bán búp bê vải đấy, còn có cả viên đường cầu nữa nha.”
Đôi mắt Tiểu Hi sáng rực: “Muốn ạ!”
Giọng Mục Dao mềm mỏng như đang dỗ trẻ: “Nhưng mà, nếu không học tốt toán, thì ngay cả mua đồ một mình cũng không làm được nha. Nếu tiểu thương nói một viên đường cầu giá ba tinh tệ, Tiểu Hi muốn mua bốn viên, thì phải trả bao nhiêu tiền?”
Tiểu Hi cố gắng suy nghĩ: “Mười… mười hai tinh tệ!”
Mục Dao: “Đúng rồi, Tiểu Hi lần này giỏi lắm, sau này cũng phải cố gắng như vậy nha.”
Tiểu Hi mong chờ nhìn hắn: “Vâng!”
Mục lão sư liền mỉm cười xoa đầu cô bé, xoay người quay lại tiếp tục giảng bài “Bảng cửu chương phép nhân”. Tất cả các nhóc đều thẳng lưng ngồi dậy, đồng thanh đọc theo câu “một lần một là một, một lần hai là hai…”, không ai nhận ra thầy Mục mà chúng kính yêu lúc này đang cười như ác ma.
Mục Dao: Dỗ trẻ con đúng là thú vị thật đấy! Vì để các bé học hành chăm chỉ hơn… hắn, một ông thầy Viện Ấu Tể, cũng sẽ tiếp tục cố gắng!
……
Barm a gia bế Xuân Bảo chạy vèo vèo một đường. Những ngày qua, Xuân Bảo đã hoàn toàn không sợ ông nội nữa. Lúc này, bé ngồi yên ổn trên cổ Barm a gia, tay nắm chặt chiếc sừng trâu bóng loáng trên mũ giáp, lớn tiếng chỉ huy: “Ông nội, đi bên kia!”
Nơi bé chỉ, chính là khu rừng Hắc Ám.
Trấn Reuel chỉ cách khu rừng Hắc Ám chừng năm, sáu cây số. Theo lý mà nói, gần như vậy thì rất dễ bị “Sinh vật Hắc Ám” quấy phá, nhưng dân chúng trấn Reuel vẫn có thể sống yên ổn, tất cả là nhờ sự tồn tại của một người đàn ông.
Barm · Maris.
Barm a gia nhếch môi cười. Thân thể ông bắt đầu biến hóa từng mảng, từng mảng, giống như những “quái vật” trong phim khoa học viễn tưởng, ông hóa thành một sinh vật nửa người nửa rồng!
Chỉ tiếc là, nhìn từ lớp vảy mọc trên tay ông nội, có thể thấy ông là một con địa long thú, chứ không phải thiên long thú. Ai cũng biết, hoàng tộc đế quốc có huyết thống thiên long thú, khi thiên long tung cánh bay lên, chúng có thể che kín cả bầu trời. Còn địa long thú thì kém xa, tuy có thể nhảy cao hơn mười mét, nhưng lại không thể thật sự bay, bầu trời không thuộc về chúng.