Edit Ngọc Trúc

Barm a gia sau khi ăn xong một bữa “Đủ sức lay động cả đế quốc hoàng đế” gồm gan heo xào, tim heo xào, phổi heo hầm, ba món hợp lại gọi là "heo xuống nước" liền vỗ ngực cam đoan sẽ dạy dỗ lũ tiểu quỷ cho ra trò, kể cả Xuân Bảo ba tuổi là thuần nhân loại, ông cũng phải rèn cho thành một chiến sĩ cường đại!

Mục Dao nghe xong, trong lòng như bốc cháy nhiệt huyết: “Oa, thuần nhân loại cũng có thể sao!”

“Ờm…” Barm a gia trầm ngâm một giây: “Khó nói lắm… Ngươi tuổi tác cũng hơi lớn rồi, giờ mới bắt đầu luyện, cùng lắm chỉ có thể… đi tàu bay làm việc lặt vặt…”

Mục Dao: “…”

Hắn hít sâu một hơi: “Không sao, không thể đánh thì thôi, ít nhất ta có học thức…”

Barm a gia không có học thức, cùng bảy đứa nhỏ trong ấu tể viên: “………………”

Nói đến “lễ bái sư”, món khiến Barm a gia thích nhất thật ra là móng heo kho. Mục Dao phát hiện ông cụ đặc biệt mê da heo. Theo lời ông, là vì tuổi già răng yếu, thích ăn thứ mềm.

Mục Dao đồng cảm sâu sắc: “Vậy để ta kho móng heo cho thật mềm nhé!”

Barm a gia rất vui: “Tốt lắm, ai, ông nội giờ già rồi, chứ hồi trẻ á, bắt được mu mu thú là có thể gặm luôn cả xương…”

Mục Dao: “… Hả?”

Barm a gia tiếp tục kể những năm tháng về già chua xót: “Giờ thì không được rồi, muốn gặm xương cũng phải hầm chín trước…”

Mục Dao: “…”

Hắn cảm thấy, cái gọi là “gặm xương” của Barm a gia tuyệt đối không giống người thường cạp mấy miếng thịt dính xương rồi bỏ. Nói không chừng ông thật sự sẽ nhai nát luôn cả khúc xương!

Vậy nên vẫn nên hầm lâu chút! Lần này hắn nhất định phải kho móng heo thật mềm thật nhừ!

Còn cái đầu heo, ban đầu Mục Dao cũng tính kho luôn cho tiện, nhưng Barm a gia lại nói đầu heo còn có công dụng lớn hơn. Người dân Barbarian rất coi trọng thực lực. Cách chứng minh thực lực tốt nhất là treo cái đầu con mồi mạnh nhất mà nhà mình từng săn được ngay trước cổng.

Ông bảo Mục Dao ra ngoài nhìn thử, quả nhiên, tuy nhà ở trấn Reuel đều đơn sơ, nhưng ngay cả cậu Roy sống trong cái “nhà” lợp tranh cũng treo một cái đầu sói đen ngoài cửa. Loại sói này ngủ ngày ra đêm, lông đen tuyền, dưới ánh trăng có thể ẩn mình vào bụi cỏ, tuy là họ chó nhưng săn mồi hung dữ, còn mạnh hơn cả sói xám thường. Roy mà cũng săn được loại này, Mục Dao nhớ lại cách nói lắp, vẻ nhút nhát của cậu ta, càng tin rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Cửa nhà chú Oaks thì treo đầu rắn, một cái đầu mãng xà cực to, đường kính cỡ hơn 30cm… Chắc chắn là ma thú cấp trung trở lên.

Những nhà khác cũng tương tự, bất kể nhà cửa tồi tàn ra sao, trước cửa đều treo một cái đầu ma thú to tướng.

Mục Dao hiểu ra. Hắn nhớ đời trước từng coi một số phim nước ngoài, nhiều gia đình hay treo đầu thú săn được để trang trí. Chỉ là ở đó người ta treo trong nhà, phía trên lò sưởi, còn ở đây, Barbarian toàn treo ngoài cổng cứ như muốn ai đi ngang cũng thấy rõ rành rành: nhà này không dễ chọc!

Chỉ có điều, hắn không biết xử lý cái đầu heo kia ra sao, có nên “bào chế” gì không? Sợ không làm gì thì vài ngày sau nó sẽ thối mất. Barm a gia vừa nói vừa cười giảo hoạt: “Đây là bài học đầu tiên của chúng ta!”

Ông giảng cho bọn nhỏ: “Trước kia ta từng khuyên vợ chồng Robinson cắt đầu ma thú đem treo trước cửa, nhưng Robinson tiên sinh lại nói chỗ này dù sao cũng là Viện Ấu Tể. Tuy họ không có tiền, không sửa nổi Viện Ấu Tể Nhung Bảo, nhưng nếu lại treo đầu thú ngoài cửa thì khó coi quá.”

Đúng là vậy. Có lẽ Robinson tiên sinh nghĩ rằng Viện Ấu Tể thường phải sặc sỡ, dễ thương. Dù Nhung Bảo ấu tể viên của họ có xám xịt tiêu điều, mà lại treo thêm cái đầu heo ngoài cửa… Ừm…

Nhìn chắc giống lò mổ hơn.

Nhưng Mục Dao lại thấy không sao cả, nhập gia tùy tục, dù sao đây là Barbarian, miễn không trái thuần phong mỹ tục, thì đều có thể học.

Barm a gia mang ra một hộp trong suốt, chuyên dùng để chế “sơn” bảo vệ đầu thú treo cửa. Ông dẫn bọn nhỏ tỉ mỉ quét sơn lên đầu heo, rồi đinh nó vào chính giữa cổng lớn.

Lúc Mục Dao đi đưa giò heo cho Roy và chú Oaks xong quay về, vừa vặn thấy trước cửa Nhung Bảo ấu tể viên, dưới ba chữ nghiêng lệch “Viện… Ấu…Bảo” còn sót lại, là một cái đầu heo trông hung dữ cực kỳ.

Phải nói sao nhỉ, đúng là… rất có phong cách Barbarian. Ừm, quen rồi thì cũng thấy có nét đẹp dã man.

Hơn nữa khiến hắn vui nhất là hắn đột nhiên nghĩ ra cách khai giảng lớp văn hóa!

Hắn tìm khắp Viện Ấu Tể, vợ chồng Robinson không để lại sách vở hay tranh ảnh gì. Mà hắn thì lúc này cũng chỉ mang theo vài quyển sách… Không tiện đem nhiều theo. Nhưng hắn có thể tận dụng vật liệu có sẵn tại Barbarian!

Dùng chính những thứ ở đây để dạy lũ nhỏ!

Barm a gia hướng dẫn các ấu tể luyện tĩnh khí, rồi cho chạy vòng quanh sân. A Kỳ chạy nhanh nhất, mấy đứa lớn cũng không kém, cọp răng kiếm Tiểu Hi theo sát phía sau. Chỉ có Bạc Nhĩ hơi chậm hắn là thiên nga tộc, ông nội nói, những chủng tộc thú nhân có nguồn gốc chim hoặc cá thì tốc độ chạy trên đất sẽ kém hơn. Nhưng sau khi trưởng thành, bù lại họ sẽ có ưu thế riêng biệt: điểu tộc có thể mọc lông cánh, học bay; ngư tộc thì có thể lặn lâu, thực hiện những nhiệm vụ đặc thù.

Bạc Nhĩ ban đầu có hơi buồn, hắn là cậu bé rất tự trọng, khiến Mục Dao hơi lo. Nhưng sau khi được Barm a gia giải thích, Bạc Nhĩ liền tươi tỉnh hẳn.

“Barm a gia là một thầy giáo tốt thật.” Mục Dao nghĩ vậy, rồi ngồi xuống bên cửa sổ, như vậy vừa có thể làm việc, vừa trông lũ nhỏ học thể dục. Hắn mở quang não, bắt đầu đọc tài liệu về “Ma thú cấp trung U nhú heo”, đặc biệt là phần nói về “U nhú heo da đỏ”…
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play