Edit Ngọc Trúc
Không nói đến chuyện chơi đùa là bản tính trời sinh của bọn trẻ, xét từ góc độ lý trí, trẻ con ban đầu học hỏi cũng là thông qua “chơi đùa” mà tiến hành. Giống như mèo con học săn mồi trong khi nô đùa, phần lớn ấu tể của thú nhân đều cần phải được “huấn luyện chiến đấu” từ khi còn rất nhỏ.
Đây chính là điều mà Viện Ấu Tể Nhung Bảo đang thiếu hụt.
Và Mục Dao buồn bã phát hiện... hắn căn bản không có đồng nào rảnh rỗi để mua đồ chơi.
Trước hết, nếu muốn mang đồ chơi vào Barbarian, chỉ có thể dựa vào việc người khác giấu trong hành lý, hoặc đích thân đi lên chợ Bạch Mộc trấn để kiếm. Nhưng đồ chơi ở Barbarian cực kỳ hiếm, những thương nhân chịu làm cái nghề này thường dựa vào “đầu cơ trục lợi” mà hét giá trên trời.
Huống hồ... từng đồng trên tay hắn đều phải tính toán kỹ càng để sử dụng, mua đồ chơi thật sự quá xa xỉ.
Vậy thì tự mình làm thôi!
Ngón tay Mục Dao thoăn thoắt như bay, rất nhanh, từng con từng con châu chấu nhỏ đáng yêu, bọ ngựa, thậm chí là bươm bướm, đều được đan thành từ cỏ mềm dưới tay hắn!
Kỹ năng đan cỏ của hắn thật ra là học từ một đại ca trong viện lúc nhỏ. Đại ca ấy khéo tay vô cùng, nhìn thứ gì cũng có thể đan thành từ cỏ: từ côn trùng cho đến ngựa nhỏ, gà trống, đủ mọi loại động vật. Mục Dao thì không giỏi đến thế, nhưng sau này khi về quê giúp đỡ người nghèo, hắn cũng học được cách đan khung cỏ, đan giỏ tre từ người dân địa phương.
Barbarian không thiếu gì, chỉ thiếu người, nhưng loại cỏ mềm dễ uốn kia thì không thiếu. Mục Dao đưa con châu chấu nhỏ ra trước mặt Xuân Bảo, cười bảo: “Xuân Bảo Xuân Bảo, đây là cái gì?”
Xuân Bảo lập tức bị thu hút sự chú ý, dù sao cũng là đứa nhỏ, nó reo lên vui vẻ: “Nha, là trùng trùng!”
Mục Dao nhìn thấy mấy con côn trùng đan bằng cỏ của mình bị lũ trẻ tranh nhau cướp lấy, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu. Tiểu Hi và Lệ Lệ thậm chí còn bắt chước thú nhỏ, ngậm lấy bọ ngựa cỏ trong miệng, làm ra bộ dạng tranh đoạt con mồi. Còn Bạc Nhĩ đứa nhỏ thuộc thiên nga tộc này dường như trời sinh đã có gu thẩm mỹ đặc biệt mê mẩn con bướm cỏ, yêu thích không buông tay.
Chỉ có A Kỳ là dường như không hứng thú.
A Kỳ ngồi cạnh Mục Dao, nhìn chằm chằm Barm a gia: “...Cái đầu heo kia, là ông nội mang tới sao?”
Mục Dao gật đầu: “Cho nên phải cảm ơn ông nội nha.”
Barm a gia nhe răng cười rộng toác, nhưng Mục Dao lập tức quay sang nhắc nhở ông: “Có điều ông nội, lúc nãy ông hù dọa Xuân Bảo là không đúng. Xuân Bảo mới ba tuổi, người lớn nói gì nó cũng tin thật.”
Barm a gia nhíu mày: “Hừ, ta đâu có hù dọa, ông nội vốn dĩ chính là người xấu mà!”
Hắn nói là thật.
A Kỳ nghĩ vậy.
Barm a gia chưa chắc là loại người xấu độc ác, nhưng tuyệt đối không phải người hiền lành. Bằng không, không cách nào giải thích nổi... vì sao trên người hắn luôn có mùi tử khí không thể xua tan.
Chắc chắn ông đã giết rất nhiều rất nhiều người.
Chính điều đó khiến A Kỳ mỗi lần nhìn ông đều không nhịn được phải giữ cảnh giác.
Tuy A Kỳ biết, Barm a gia... không có ác ý với bọn họ, thậm chí còn rất quý lũ nhỏ trong Viện Ấu Tể. Trước khi vợ chồng Robinson qua đời, Viện Ấu Tể thật ra còn thiếu vài tháng tiền thuê. Ở trấn Reuel, nếu là người khác thiếu tiền, Barm a gia sớm đã đuổi họ đi. Nhưng ông chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với họ.
Vì vậy, khi trước đó Barm a gia nói có thể đế quốc sẽ cử một giáo viên mới đến Viện Ấu Tể, A Kỳ đã không nhịn được mà hỏi ông.
A Kỳ cảm thấy sự căng thẳng của mình bắt nguồn từ yếu đuối, bản thân quá nhỏ bé, giống như cún con gặp chó lớn, cún con nhất định sẽ sủa to hơn. Nhưng đó không phải vì nó dũng cảm, mà ngược lại, vì nó biết mình yếu.
Chính điều đó làm A Kỳ đặc biệt giận dữ. Sau khi vợ chồng Robinson mất, hắn mới nhận ra, thì ra yếu đuối lại là chuyện không thể tha thứ như vậy.
Giá mà hiểu sớm hơn thì tốt rồi.
Nghĩ vậy, hắn đột nhiên cảm thấy Mục lão sư dịu dàng xoa đầu mình.
A Kỳ ngẩng đầu ngạc nhiên, phát hiện Mục lão sư không hề nhìn hắn. Mục lão sư đang nói với Barm a gia: “Ông nội, nếu trưa nay ông không bận gì, thì ở lại ăn cơm với tụi con nhé.” Hắn đếm ngón tay: “Cái đầu heo kia, con tính chặt ra rồi. Chân sau để làm giò hun khói, hai chân trước con tính băm nhỏ làm nhân bánh, ừm... lặc bài vẫn là hầm ăn ngon, thịt ba chỉ thì con muốn hun khói, nội tạng thì xào đơn giản, còn phổi heo con định hầm với củ cải Lily hơi ho, uống canh phổi cho nhuận phổi bớt ho.”
Barm a gia nước miếng suýt rơi: “Đúng là người đế quốc, món nào cũng biết làm!”
Lão gia tử à, ngài đang ở Barbarian, nhưng xét cho cùng cũng là người đế quốc mà... Mục Dao không tranh luận chuyện này nữa, tiếp tục nói: “Đầu heo với móng heo có thể kho chung... Có điều hôm nay chắc không làm hết được, ông nội ăn thử mấy món đơn giản trước nhé.”
Barm a gia lập tức cảnh giác: “Chỉ hôm nay? Vậy mấy hôm sau thì sao?”
Mục Dao hiểu ý, vội nói: “Ông nội có thể đến mỗi ngày nha! Tụi con rất hoan nghênh!”
A Kỳ nhìn Mục Dao, thấy hắn như vô tình buột miệng: “Ông nội, ông nói có ai chịu đến làm ở ấu tể viên không, mỗi ngày dẫn bọn nhỏ ra ngoài vận động, dạy tụi nó gặp ma thú hay người xấu thì phải né thế nào là được rồi—”
Trong lòng A Kỳ đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên...
“Bao ăn bao ở!” Barm a gia đập bàn lớn tiếng: “Vậy tìm ai khác làm gì! Không phải còn có ông nội sao? Tiểu Mục à, sao con không chịu động não nghĩ đến ông nội chứ!”
Mục Dao lộ vẻ cảm kích: “Thật ạ? Ông nội, ông thật sự tốt quá đi! Giúp tụi con một việc lớn luôn!”
Barm a gia cười ha ha ha ha ha ha!
A Kỳ: “......”
Không ngờ Barm a gia lại để tâm đến cái danh “lão sư” này đến vậy.
Theo lời ông kể, hồi trẻ nếu muốn bái sư học nghệ thì nhất định phải mang “lễ vật” đến cho thầy. Mục Dao nói cái gì mà “giáo viên thể chất”, ông nghe chẳng hiểu gì. Nhưng theo ông nghĩ, ông có thể dạy tụi nhỏ cách săn ma thú, cách giết người, gặp kẻ địch mạnh hơn phải xử trí thế nào: tình huống nào thì nên đối đầu trực diện, tình huống nào thì phải quay đầu bỏ chạy.