Edit Ngọc Trúc
Hắn lại hớp một ngụm nước lớn, đun nước ấm xong thì thổi thành một túi khí hình heo rồi nhét vào bụng con vật, nhanh chóng lăn qua lăn lại, vừa đốt vừa hơ sạch lông heo. Đợi xong công đoạn này, hắn mổ bụng heo, moi nội tạng ra, tim gan phổi đều rửa sạch sẽ. Riêng ruột non ruột già thì phiền hơn, muốn rửa sạch sẽ phải mất rất nhiều thời gian, cuối cùng hắn đành tiếc rẻ mà bỏ qua.
Vừa làm việc, hắn vừa trò chuyện với Barm a gia. Mục Dao trước tiên hỏi về chuyện làm ăn của người dân bản xứ – dĩ nhiên, hắn hỏi là: “Barm a gia, tôi mới tới vùng Barbarian, chưa rõ tình hình lắm, bên này có nơi nào có thể xin việc không?”
Hiển nhiên Barm a gia hiểu chữ “xin việc” không giống Mục Dao. Hắn đang nhai một miếng da heo nóng hổi mà Mục Dao vừa cắt ra. Theo hắn nghĩ, chỉ cần nấu chín được thứ gì là đã giỏi lắm rồi, vậy mà Mục Dao lại còn lục đục trong bếp thêm một hồi... Hắn đang nghi ngờ thì thấy Mục Dao mang ra một cái chén nhỏ, bên trong là chất lỏng màu nâu sẫm, nổi váng dầu lấm tấm trên mặt.
Mục Dao nói: “Bên trong có nước tương và giấm, ta còn bỏ thêm dầu mè nữa.” Hắn ra hiệu cho Barm a gia: “Chấm rồi ăn đi.”
Barm a gia lầm bầm trong miệng: “Ăn cái da heo mà còn rườm rà vậy sao.” Nhưng khi chấm vào nước chấm rồi cho vào miệng, thì đúng là khác hẳn!
Da heo vốn chẳng có mùi vị gì, lại để lâu nên nguội ngắt, nhưng lăn một vòng trong chén nước chấm thì đúng là tinh túy hội tụ. Barm a gia ăn xong, mắt sáng rỡ, nhìn Mục Dao mà ánh mắt cũng khác hẳn: “Ngươi, ngươi còn đòi đi xin việc?!”
“Xin cái gì mà việc chứ! Ngươi tới đây lo cơm nước cho ông nội đi! Ông nội chính là ông chủ lớn nhất trấn Reuel này đấy!”
Barm a gia đặt cái chén xuống, khí thế bừng bừng: “Cho ta thêm một chén nữa!”
Đám nhóc con bị mùi thịt thơm phức đánh thức.
Người ta thường nói trẻ con ngủ say, hay ngủ nướng, nhưng điều đó tuyệt đối không áp dụng cho đám nhóc Barbarian. Bởi ở đây, phần lớn lũ nhỏ phải lo bữa nay bữa mai, sáng sớm bụng đã réo rắt, có muốn ngủ nướng cũng chẳng được.
Nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác!
Bạc Nhĩ mơ mơ màng màng nghe đám bạn thì thầm gì đó. A Tình nói “Barm a gia tới rồi”, A Kỳ nói “Thầy Mục đang phơi thịt heo ngoài kia, tụi mình cũng ra giúp đi”, vừa nghe đến chữ “thịt heo”, Bạc Nhĩ lập tức tỉnh hẳn: “Mấy đứa đang nói gì đấy?”
A Tình: “Suỵt ——”
Bạc Nhĩ: “A! Ta ngửi thấy mùi thịt rồi!”
A Tình tức tối nhìn hắn: “Bảo ngươi nhỏ tiếng thôi mà!”
“Rồi rồi!” Cuối cùng vẫn là A Kỳ xá trưởng mới đập nhẹ lên trán hai đứa mỗi đứa một cái. Bạc Nhĩ ôm đầu, mặt mũi đầy ấm ức. A Kỳ nói: “Barm a gia đang ở sân trước, các ngươi phải ngoan một chút.”
Ra vậy, cái tên “Barm a gia” vừa nãy nghe không phải ảo giác, Bạc Nhĩ len lén thò đầu ra cửa sổ nhìn thử. Quả nhiên, Barm a gia đang ngồi dưới mái hiên, tay cầm một cái chén bốc khói nghi ngút, ăn rất ngon lành. Còn Mục lão sư thì không biết lấy đâu ra mấy cái ghế dài, một con heo đã mổ sẵn nằm dài trên đó.
Bên cạnh còn có một chậu đầy thứ đỏ đỏ, tanh tanh… Là máu sao? Ừm, chắc là máu heo.
Nếu là mấy đứa nhóc sống ở tinh cầu khác trong Đế quốc, sáng sớm mà nhìn thấy cảnh này có khi đã khóc thét lên rồi. Nhưng đám trẻ Barbarian thì khác, vừa thấy cảnh đó là đã mừng húm: “Oa! Săn được đồ ăn rồi!”
Chỉ là… Barm a gia đang ngồi ngay đó khiến tụi nhỏ có phần e dè.
Bởi vì… thật ra đứa nào cũng hơi sợ Barm a gia.
Barm a gia là người mạnh nhất ở trấn Reuel. Nghe nói ông là người đầu tiên đặt chân đến đây. Ông rất thần bí, không ai biết ông từ đâu tới, cũng không ai biết ông bao nhiêu tuổi. Trấn Bạch Mộc có ông Bạch già là người quen của ông, nhưng ai hỏi thì ông Bạch cũng chỉ thần thần bí bí bảo: “Mấy chuyện đó ngươi còn chưa đủ tư cách để biết.”
Khi vợ chồng Robinson còn sống, Barm a gia thường đến nhà trẻ thăm lũ nhỏ. Hai người họ có vẻ rất cảnh giác với ông, nhưng cũng bảo: “Giờ thì ông ấy là người tốt.” Có điều, khi A Kỳ hỏi ông “rốt cuộc có phải người tốt không”, Barm a gia lại cười ha hả: “Ta đó à, chuyên ăn con nít to xác!”
Xuân Bảo lúc đó bị dọa khóc thét.
Có lẽ trẻ con luôn có một trực giác bản năng trước nguy hiểm, nên bọn nhỏ ở nhà trẻ này chẳng đứa nào thân với ông. Chỉ có mỗi A Kỳ dám trò chuyện. Sau khi vợ chồng Robinson qua đời, cũng là A Kỳ đi tìm Barm a gia để “nối liên lạc”.
Hiện tại, vẫn là A Kỳ dẫn cả bọn ra sân sau rửa mặt Mục lão sư nói, ngày nào không đánh răng rửa mặt là sẽ có sâu chui vào miệng, chui cả vào da mặt. Thế nên, dù lười cách mấy, ngay cả A Tình cũng không dám lười nữa. Cả nhóm giúp nhau chỉnh lại quần áo, tay nắm tay ra sân trước, đã là bảy đứa nhỏ rất gọn gàng rồi!
Mục Dao thấy tụi nhỏ thì gọi ngay, lần lượt xoa trán từng đứa, lại lấy tay nhỏ của chúng từ trong tay áo ra xoa nắn thầy cô ở nhà trẻ phải kiểm tra sức khỏe tụi nhỏ mỗi sáng, bởi vì bọn chúng hay chơi giỡn quá đà, có khi sốt mà chẳng biết. Tất nhiên, nếu có người thân, người thân sẽ kiểm tra giúp, nhưng “ Viện Ấu Tể Nhung Bảo” thì đặc biệt quá, chẳng có ai cả.
Chỉ còn mỗi Mục Dao phải tự mình tỉ mỉ lo liệu.
Tụi nhỏ đều khỏe mạnh, chỉ có Lily ho khan mấy tiếng. Cô bé nhỏ giọng nói: “Tối qua nóng quá, con đá tung mền…”
Mục Dao bảo: “Vậy hôm nay chúng ta tìm xem có cái chăn mỏng hơn, nhưng không được đá mền nữa đâu, không thì lại ho đó.” Lily lí nhí đáp lời.
Vì Barm a gia đang ngồi bên cạnh, tụi nhỏ có phần căng thẳng, Xuân Bảo ôm lấy chân Mục Dao, lén lút liếc nhìn ông già.
Barm a gia nheo mắt: “Hửm? Nhóc con đang lén nhìn ta đấy à?”
Xuân Bảo: “!!!”
Mục Dao vội ngừng việc đang làm hắn đang dùng dây cỏ bện đồ. Hôm qua hắn phát hiện, có lẽ vì nghèo khó quá… nên Viện Ấu Tể Nhung Bảo này thực ra chẳng giống trường mẫu giáo chút nào. Theo ký ức của nguyên chủ, trường mẫu giáo bình thường phải có đồ chơi, sách báo, rồi mấy loại đồ chơi trí tuệ có đạo cụ nữa, vậy mà ở đây thì chẳng có gì cả.