Edit Ngọc Trúc
Hoạt động xong gân cốt một lúc, hắn liền bắt tay vào lao động!
Hôm qua trời tối nên không nhìn rõ, đến giờ mới phát hiện trong sân có không ít vũng nước, chắc do mấy trận mưa trước để lại. Cỏ dại thì không nhiều, chỉ lưa thưa vài đám. Hắn vào nhà kho tìm được một cái chổi, trước tiên gom hết lá khô cành gãy sang một bên, rồi mới bắt đầu nhổ cỏ. Việc làm cỏ có phần khô khan, mà lại không có công cụ, hắn chỉ đành cúi người nhổ bằng tay.
Đám cỏ dại này có thể tận dụng làm phân hữu cơ. Mục Dao còn đem nước vo gạo để lại từ hôm qua đổ vào thùng, đặt dưới nắng phơi ba bốn ngày, sau sẽ lên men thành thứ nước màu vàng nhạt, lúc dùng chỉ cần pha loãng là được. Còn cỏ dại thì cắt vụn, trộn với các loại rác nhà bếp như xương động vật, vảy cá, vỏ trứng... bỏ chung vào một vật chứa, thêm nước, rắc thêm chút thuốc trừ sâu rồi đậy kín lại. Sau quá trình lên men sẽ thành phân xanh, trước khi dùng cũng phải pha loãng với nước sạch.
Quá trình tự chế phân bón không hẳn là quá vất vả, nhưng cũng không thoải mái gì. Có điều, sau khi làm xong, Mục Dao lại có cảm giác như câu “Thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn”, không trách được ai nấy đều mơ ước có một mảnh vườn nhỏ.
Làm xong tất cả cũng mới sáu giờ. Mặt trời một ngôi sao gọi là “Đông Thần” trên tinh cầu này vừa ló dạng chiếu ánh sáng qua mi mắt. Mục Dao rót một ly trà từ nước ấm vừa đun xong loại trà này hắn mua từ Thần Phong tinh, tên là “Khổ Diệp”, theo lời hắn nói thì vị cũng giống hồng trà, chỉ là hậu vị kém ngọt, hơi đắng chát hơn.
Không biết nếu thêm sữa và mật thì sẽ thành mùi vị thế nào? Nếu có thể, nấu thêm chút yến mạch và đậu đỏ vào, chẳng phải thành một ly “trà sữa” thuần tự nhiên không chất phụ gia sao?
Hắn vừa nghĩ tới đây thì nghe tiếng cửa sân bị mở ra, theo sau là một giọng già nhưng vẫn đầy khí lực vang lên:
“Mở cửa mau! Mấy đứa lười, mặt trời Đông Thần phơi tới mông rồi kìa!!!”
Mục Dao nhận ra giọng nói mang khẩu âm của người bản địa Barbarian, liền lên tiếng hỏi qua cửa:
“Xin hỏi ngài là ai?”
“Ta? Ta là Barm a gia!”
Cửa hé ra, Mục Dao nhìn thấy một ông già cực kỳ cao lớn, tóc đã hoa râm, râu ria xồm xoàm như bác Oaks, mặc bộ đồ vải bố đã rách te tua mà chẳng thèm vá lại. Điều kỳ lạ là trên đầu ông ta đội một cái mũ làm từ sừng trâu gãy nát.
Cướp biển Duy Kinh.
Trong đầu Mục Dao thoáng hiện lên một ý nghĩ như vậy.
Nhưng một người già thế này, tại sao lại mò đến Viện Ấu Tể từ sáng sớm? Ông ta bảo mình là Barm a gia... Mục Dao không rõ thân phận người này lắm. Nhưng nghe giọng điệu có vẻ thân quen, hắn nghĩ tạm thời mở cửa ra đã. Nếu đối phương thật có ý xấu thì cái cửa nát này chẳng cản được ai...
Nào ngờ cửa vừa mở, Mục Dao liền chết sững!
Máu! Sau lưng lão già kia kéo một vệt máu dài, có lẽ do đứng lâu ở cửa nên dưới chân đã tụ lại thành vũng!
Mục Dao: “Hô ——”
Hắn vừa cúi đầu nhìn thì lão già đã hiểu sai ý, liền tiện tay xách lên một con vật đặt bên cạnh... Đây là lợn gù? Không, không giống lợn gù trên Trái Đất lắm, thân hình rắn chắc hơn, da lông màu hồng tươi hơn. Mục Dao nhớ ra, hình như gọi là lợn gù da hồng, là một loại ma thú cấp trung? Ở Đế quốc Tinh tế có hành tinh chuyên dùng để săn loại này, nhưng thường mấy thợ săn non tay thì sẽ bị chính con heo này đâm cho ngã ngửa.
Lão già đặt con lợn gù da hồng trước mặt Mục Dao:
“Ơ? Chưa từng thấy ngươi… Ngươi là lão sư mới đến Viện Ấu Tể?”
Mục Dao vội nói:
“Đúng vậy, chào ngài, ta họ Mục, tên Mục Dao, ngài cứ gọi ta là Tiểu Mục. Ta gọi ngài là Barm a gia được chứ?”
“Tiểu Mục à?” Barm a gia gật đầu: “Không tồi, chỉ là hơi yếu một chút… Thôi, tới mà xử lý con này đi, ta đem cho các ngươi ăn đấy. Hôm nay ra ngoài săn thú, tiện tay làm một con mang về cho các ngươi.”
Ông ta chỉ vào con lợn gù. Mục Dao lúc này mới hiểu ra, thì ra ông Barm này đến tặng thịt rừng! Hắn vội cảm ơn rối rít, rồi mời ông đừng vội rời đi, hay là vào trong ngồi một lúc. Barm a gia chẳng phải người hay từ chối, liền bước vào sân. Mục Dao kéo ghế mời ông ngồi, rót ly trà nóng cho ông cầm uống, còn mình thì đi tìm cái thau lớn trong bếp.
Trước đây ở nông thôn, hắn từng nghe bác Trần hàng xóm kể, giết heo phải để đói một ngày, rồi dùng dao nhọn đâm vào tim, xoay nhẹ một cái rút ra, máu sẽ phun ra ào ào.
Nếu không xả máu khi giết heo, thịt sẽ bị tanh. Mà máu heo cũng không cần bỏ đi, thêm ít muối có thể nấu thành huyết đậu hũ. Giờ nhiệt độ chừng hai mươi độ, máu này không biết bảo quản được bao lâu, chắc nhà hắn ăn không hết. Nếu Barm a gia không chê, có thể mời ông ăn món “mao huyết vượng”... Dù nhiều nơi làm món này bằng máu vịt, nhưng chắc không khác nhau mấy nhỉ?
Hắn kiểm tra kỹ con lợn gù đã chết, xác nhận không phải heo bệnh, rồi mới bắt tay vào làm. Phải tốn sức như trâu, hắn mới lôi được con heo lên cái thau gỗ, rồi xác định vị trí tim, một dao đâm xuống, vận khí tốt nên đâm trúng ngay, máu ào ào chảy vào thau. Một lúc sau, hắn mới lật xác con heo ra, bắt đầu mổ bụng...
Lúc này, Mục Dao quay lưng về phía Barm a gia, nên ông không thấy sắc mặt hắn ngày càng vặn vẹo vì không đủ sức. Chỉ thấy hắn ra tay thuần thục, gọn gàng, trong lòng tán thưởng không thôi – đúng là khác hẳn mấy người thô lỗ bên Barbarian tinh, khát quá còn uống cả máu sống của heo!
Barm a gia lớn tiếng khen ngợi:
“Ta phải xin lỗi ngươi! Ngươi chẳng yếu chút nào! Rõ ràng là cao thủ giết heo!”
Mục Dao: “……”
Không! Hắn hoàn toàn không muốn có cái danh hiệu đó!
Nhưng tình huống bắt buộc... Giờ phút này hắn chỉ có thể cố ra vẻ thật chuyên nghiệp. Hắn quay đầu lại, làm bộ bình tĩnh hỏi Barm a gia:
“……Ngài có thể giúp ta xử lý lông heo không?”
Barm a gia như bị chấn động mạnh:
“Xử lý lông heo? Hồi trước tụi ta toàn nhai luôn! Hay đấy, ông nội ta nhất định phải nhìn thấy chuyện này!”
Mục Dao: “……”
……
Có thêm người giúp, mà người này sức lại khỏe vô cùng, công việc của Mục Dao cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.