Edit Ngọc Trúc

Đối phương còn giúp hắn kéo lại góc chăn nữa.
Thật dịu dàng nha.
Đó là ý niệm cuối cùng xuất hiện trong đầu hắn hôm nay, rất nhanh hắn đã ngủ mất rồi.

……

Mục Dao tay chân nhẹ nhàng rời khỏi “phòng nam sinh” gọi là “phòng nam sinh”, nhưng thật ra chỉ là một căn phòng rất đơn sơ, đặt mấy chiếc giường gỗ nhỏ. Vợ chồng Robinson không biết nghĩ sao lại làm ra bốn cái “phòng ngủ” trong cái vườn nuôi trẻ nhỏ tí hon này, lần lượt là ký túc xá nam sinh, ký túc xá nữ sinh, phòng của hiệu trưởng Robinson, và một căn phòng dành cho khách.

Tất nhiên, căn đầu tiên bị cải tạo chính là phòng khách kia, dù chẳng rõ có ai tới làm khách hay không… Cuối cùng, vợ chồng Robinson dọn dẹp sơ qua căn đó, biến nó thành phòng chứa đồ tạp nham + kho hàng.

Mục Dao đứng ngoài cửa, từ ký túc xá nam và nữ gọi ra hai đứa trẻ lớn tuổi nhất, A Kỳ và Phỉ, rồi nói với chúng:
“Về sau, hai đứa sẽ là tổ trưởng ký túc xá của mình.”

A Kỳ: “……”
Phỉ: “……”

Cả hai đều có chút nghi hoặc, không hiểu “tổ trưởng” là gì. Mục Dao liền giải thích, buổi tối lúc ngủ, hắn không thể ở bên cạnh tụi nhỏ được, cho nên nếu có ai bị bệnh, hoặc gặp ác mộng sợ quá không ngủ được, hay là có chuột chạy vào chẳng hạn, tổ trưởng sẽ là người chịu trách nhiệm đi tìm “Mục Lão sư”.

Không chỉ vậy, ngày thường tổ trưởng cũng phải quan tâm đến trạng thái tâm lý của các bạn khác, nếu có đứa nào nhớ mẹ, hay muốn cái gì, muốn ra ngoài chơi thì tổ trưởng cũng phải đến nói với thầy Mục.

A Kỳ suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ, tuy trước đó có phần cảnh giác, nhưng bữa tối ngon lành vừa rồi rõ ràng đã giúp Mục Dao giành được không ít thiện cảm trong lòng hắn. Nó gật đầu:
“Được, ta sẽ nói với ngươi.”

Chỉ là, nếu như thật sự có chuột chạy vào, thì nói với Mục lão sư hình như cũng chẳng ích gì?
Chuột hoang dã ở đây dữ lắm, A Kỳ thực tế nghĩ: Mục lão sư chưa chắc đánh lại chúng đâu.

Nhưng không sao cả, dù là hắn, hay là A Tình, Phỉ, Tiểu Hi, mấy đứa đều rất giỏi bắt chuột. Mỗi lần bắt được là treo cổ lũ chuột lên hàng rào, sau đó rất lâu cũng không có con nào dám mò đến nữa.

Mục Dao thấy A Kỳ và Phỉ ngoan ngoãn gật đầu, liền hài lòng vỗ vai bọn nhỏ:
“Vậy làm phiền các ngươi nhé, tiểu tổ trưởng!”

A Kỳ: “…… Hừ.”

Phỉ nheo mắt nhìn hắn, trông như hơi cận thị? Mục Dao chợt nghĩ, không biết ở chỗ người Barbarian có chỗ nào làm kính mắt không. Phỉ ban đầu đăng ký là giống loài trăn xanh, bất kể là trăn xanh động vật bình thường trên địa cầu, hay ma thú trăn xanh trong tinh tế, thị lực đều kém. Có lẽ con bé bị ảnh hưởng từ giống loài nguyên thủy.

Nhưng cô bé vẫn nhìn rõ được:
“A Kỳ, mặt ngươi đỏ rồi kìa!”

A Kỳ: “…… Ta không có.”

Phỉ chỉ vào tai hắn:
“Ngươi, tai cũng đỏ kìa!”

A Kỳ nổi giận dậm chân:
“Ta không có!!!”

Ánh mắt Phỉ tràn đầy vẻ “Ta biết ngươi đang thẹn thùng nhưng ta không nói ra đâu”:
“Được rồi được rồi, ngươi không có.”

A Kỳ: “……”

Mục Dao nhịn không được:
“Phốc được rồi, đi ngủ đi, khuya rồi, mai còn có việc phải làm đó.”

Mục Dao là giáo viên của Viện Ấu Tể Nhung Bảo đồng thời cũng là bảo mẫu duy nhất, kiêm luôn hiệu trưởng, đương nhiên ở trong phòng ngủ của vợ chồng Robinson.

Hắn phát hiện, vì vợ chồng Robinson không từng qua đào tạo chuyên môn, nên trong việc giáo dục và chăm sóc trẻ nhỏ vẫn còn vụng về, nhưng họ rất có tâm. Trong phòng ngủ, họ có mấy cuốn sổ chuyên dùng để ghi chép số liệu phát triển của tụi nhỏ. Còn có một cuốn sách tên “Bảo vệ sức khỏe tâm lý trẻ nhỏ”, bên trong đầy những cảm khái của vợ chồng hai người:
“Nuôi con thật sự khó quá đi!”

Ngoài ra còn có rất nhiều nhật ký của hai vợ chồng. Ban đầu Mục Dao không nhận ra là gì, mở ra mới phát hiện toàn viết kiểu như:
“Tom, hôm nay em ăn một khúc cá hồi muối, cá sắp hỏng rồi, khi ăn em rất nhớ anh.”
Linh tinh như vậy. Bên dưới thường có một người khác ghi lời bình.

Cái này… Xem nhật ký người khác thật sự không hay, Mục Dao suy nghĩ một lúc, rồi đem hết mấy cuốn đó khóa vào chiếc rương nhỏ mà vợ chồng Robinson để lại.

Ngoài những thứ đó, Mục Dao còn tìm được ít mực và giấy viết thư, đều là hai người để lại. Hắn thử dùng, thấy vẫn còn tốt, liền vui vẻ nhận lấy.

Vì không tìm được chỗ sạc điện, Mục Dao tạm thời tắt quang não, định sống “cẩu thả” ít hôm. Giờ đây, hắn chỉ có thể lôi giấy bút ra, dùng cách ghi chép nguyên thủy đối với một công dân tinh tế mà nói là lạc hậu đến buồn cười.

“Ghi chép công tác tại Barbarian (1)”

“Lịch đế quốc tinh tế năm 35XX, ngày 12 tháng 3.”

Lịch ở đây là lịch chung của toàn tinh hệ nhưng mùa ở mỗi hành tinh hoặc mỗi khu vực lại khác nhau.

Giờ hắn chắc đang ở Bắc bán cầu và Đông bán cầu của Barbarian rừng Hắc Ám thần kỳ đã chia tách hai nửa hành tinh này ra.

Mục Dao tiếp tục viết:

“Trước mắt cần giải quyết trước là vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại, an toàn, vệ sinh… Các loại dụng cụ thiếu thốn, như cờ lê, búa v.v… Thị trấn Bạch Mộc mỗi mười ngày họp chợ một lần, có thể đi mua sắm… Giao thông không tiện, chắc phải nhờ chú Oaks giúp… Nếu muốn giàu thì phải sửa đường trước, mà Barbarian thì toàn là cây rừng…”

Hắn viết tới đoạn sau, suy nghĩ bắt đầu trôi xa dần, cuối cùng buông bút xuống:
“Nghĩ nhiều cũng vô ích, phải khảo sát thực địa mới được.”

“…… Lần sau gặp Roy và chú Oaks, nhất định phải hỏi bọn họ sống thường ngày thế nào, với tương lai có mong đợi gì không. Trong đời sống hiện tại khó khăn lớn nhất là gì, nếu có thể chia sẻ, hy vọng sẽ có những thay đổi như thế nào……”

Mang theo những ý nghĩ kiểu “bệnh nghề nghiệp”, Mục Dao bò lên giường, chui vào cái chăn không rõ thuộc về ai, trong nháy mắt đã ngủ say.

……

Hắn tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tức là ngày 13 tháng 3, lúc 5 giờ sáng.

Thói quen ngủ sớm dậy sớm lâu ngày khiến hắn duy trì được đồng hồ sinh học rất tốt, dù đổi sang hành tinh khác cũng không ảnh hưởng gì. Mục Dao gấp chăn, rửa mặt, đứng ở sân trước, bắt đầu làm vài động tác thể dục đơn giản không có nhạc nền, hắn đành tự lẩm bẩm:
“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play