Edit Ngọc Trúc
A Tình ngó trái ngó phải, phát hiện mọi người xung quanh đều có chút xao động, mông ngồi trên ghế cũng đột nhiên trở nên khó chịu, khiến người ta muốn lập tức nhảy xuống, chạy vào bếp xem rốt cuộc Mục lão sư đang làm gì
Đây là hương vị mà bọn hắn chưa từng ngửi thấy bao giờ. A Tình học văn hóa không tốt, vắt hết óc chỉ nghĩ ra được một từ để hình dung: “Thơm”!
“Ọc ọc”, hiển nhiên không chỉ một mình hắn nghĩ như vậy, bụng của mọi người đều đồng loạt kêu lên từng đợt từng đợt, giống như trong dạ dày mỗi người đều có một con chim nhỏ đang kêu. Mấy đứa nhỏ tuổi hơn như Xuân Bảo và Tiểu Hi liền nhảy phắt khỏi băng ghế: “Chúng ta đi tìm Mục lão sư đi!”
Nhưng A Kỳ chỉ liếc mắt nhìn hai đứa một cái, Xuân Bảo và Tiểu Hi liền ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ.
A Kỳ nói: “Mục lão sư đang nấu cơm, bếp lại vừa chật vừa bừa, nếu chúng ta đi qua, tay với mặt lại bẩn mất.”
“Xuân Bảo, đến lúc ăn cơm mà ngươi lại phải rửa tay rửa mặt thì chờ ngươi trở về, chúng ta ăn xong cả rồi……”
Xuân Bảo kinh hãi kêu to: “Ta không cần, ta không cần! Ta không đi nữa đâu!”
A Tình ngơ ngác nhìn A Kỳ, hắn luôn cảm thấy dạo gần đây A Kỳ ngày càng giống người lớn… Hắn không biết mình có thích loại thay đổi này hay không, chỉ cảm thấy A Kỳ dường như rất mệt mỏi. Ai, giờ Mục lão sư đến rồi, có lẽ A Kỳ sẽ không phải vất vả như vậy nữa.
Mục lão sư bảo bọn họ rửa tay rửa mặt, còn đưa cho mỗi người một chiếc khăn lông trắng vừa sạch vừa mềm. Tay hắn vừa mới chạm vào, khăn đã in lên một dấu tay đen sì. Cả đám bật cười, A Tình cũng đỏ mặt, hắn chưa từng biết tay mình lại đen đến thế đám nhỏ này vốn chẳng có khái niệm “dơ”, không còn cách nào, ở Barbarian, bọn trẻ thường cứ thế mà “mọc hoang” lớn lên, dù khi trước vợ chồng Robinson còn ở đây, cũng không có sức chăm sóc cho từng đứa một, lo chuyện vệ sinh.
A Kỳ từng nói, thật ra vợ chồng Robinson cũng không thích môi trường ở Barbarian, bọn họ thấy nơi này hoang vu quá. Nhưng không còn cách nào, lại chẳng thể đi nơi khác, đành phải cắn răng ở lại.
Vợ chồng Robinson thường nhắc về một thứ gọi là “robot quét dọn”, nhưng ở Barbarian lại không có “điện”, không thể dùng được. Vợ chồng Robinson cũng không khéo léo gì trong chuyện dọn dẹp, cuối cùng đành bỏ cuộc, chỉ cần trong nhà không có chuột là được.
A Tình lúc ấy thường đi chơi với A Kỳ và bọn nhỏ.
Bọn họ không đi xa, chỉ quanh quẩn trong trấn Reuel, may mắn thì còn săn được mấy con ma thú cấp thấp. Mỗi lần về đến nhà, cả đám đều dơ dáy tơi bời, phu nhân Robinson liền sa sầm mặt, cầm cành liễu giấy đập bọn họ: “Nhìn xem, hôi thế này, chờ ta đánh xong mới được vào sân!”
Tay phu nhân giơ lên cao cao, nhưng cành liễu đánh xuống lại rất nhẹ. A Tình chẳng cảm thấy đau, còn quay sang làm mặt quỷ với A Kỳ: Trong sân lộn xộn bừa bộn, vậy mà phu nhân còn chê bọn họ hôi.
Phu nhân Robinson cũng từng bắt bọn họ rửa tay trước khi ăn, nhưng lý do lại là: bọn họ phải dùng tay bốc thịt ăn.
Còn Mục lão sư thì bảo tay không sạch có thể có sâu nhỏ không thấy được, ăn vào sẽ bị đau bụng. Mục lão sư còn phát cho bọn họ cả đống nĩa nhỏ, thìa nhỏ.
A Kỳ nói đó gọi là bộ đồ ăn, người ngoài thích dùng lắm. A Tình thì không hiểu lắm, chẳng phải tay là tiện nhất sao?
Sau đó Mục lão sư bưng ra một nồi to nghi ngút khói nóng, bên dưới còn lót một lớp khăn lông, đặt lên bàn.
Cái mùi kia xộc thẳng vào mũi A Tình!
Bọn nhóc giác hùng còn chưa hiểu ra, đây là mùi thịt sao? Hay là còn thêm thứ gì nữa? Vợ chồng Robinson cũng từng cho bọn hắn ăn thịt, khi ấy tuy ngon nhưng không hấp dẫn như thế này!
Tiếp theo Mục lão sư múc từng chén đầy cho bọn hắn, rồi quay về bếp bưng ra một phần khác cũng thơm ngào ngạt, nhưng mùi có vẻ ngòn ngọt? Cái thứ trắng trắng kia là gì vậy?
Mục lão sư nói: “Đây là khoai tây hầm thịt bò với cháo sữa nga, à, cẩn thận nóng”
Khoai tây hầm gì cơ? Thịt bò gì? A Tình vừa ngẩng đầu đã thấy mấy đứa khác đang hít hà cắm đầu ăn rồi. Hắn như tỉnh mộng, hạnh phúc vùi đầu xuống: Ta ăn! Ta há to mồm mà ăn! A ô a ô!
Nửa giờ sau, cả đám trẻ đều nằm bẹp trên băng ghế, ngay cả A Kỳ người chững chạc nhất cũng không ngoại lệ. Tụi nhỏ vừa chùi miệng vừa xoa bụng, trên mặt nở nụ cười mộng mơ.
Những miếng thịt mềm mọng, vừa đưa vào miệng đã tan ra vị thơm ngậy; món khoai tây kia vừa mềm vừa mịn, đến cả Xuân Bảo cũng ăn sạch sành sanh; còn cháo sữa thì, gạo được nấu đến tan mềm, phía trên còn kết một lớp váng sữa ngọt thơm…
Ô ô, đây là món ăn của người bên ngoài sao? Bảo sao vợ chồng Robinson cứ khuyến khích bọn họ, sau này phải ra khỏi Barbarian… Món ngon như vậy, bọn họ không tham đâu, chỉ cần một tháng không, một năm ăn được một lần cũng đủ rồi oa!
Mà mấy đứa nhỏ lại không biết, chính Mục Dao cũng bị độ ngon của bữa ăn này làm cho ngây người!
Có lẽ nguyên liệu của người trong tinh tế thực sự khác với người trên Địa Cầu, thịt mu mu còn thơm hơn thịt bò trước kia hắn từng ăn, sữa mua ở hành tinh Milin cũng mang theo hương ngọt mát dịu, không giống sữa dừa hay sữa đậu nành, khó mà diễn tả bằng lời!
Tay nghề nấu nướng của hắn như được nâng thêm một bậc! Bảo sao người tinh tế lại thích “giữ nguyên vị”
Tuy rằng hắn vẫn thấy, kỹ thuật nấu ăn của người tinh tế có hơi đơn giản thật.
Mục lão sư cùng đám nhỏ say sưa thưởng thức một hồi lâu, mới kéo tâm trí về lại hiện thực. Hắn đứng dậy, vỗ tay, rồi dẫn đầu dọn dẹp chén bát, sau đó xếp hàng mang ra giếng sau nhà, cùng nhau rửa hắn không định biến mình thành bảo mẫu đâu, một là không có lợi cho việc dạy trẻ con tính độc lập, hai là căn bản cũng không kham nổi.
Cũng may đám nhỏ đều rất ngoan, học cái gì cũng nhanh, chẳng đứa nào mè nheo, đến cả Xuân Bảo nhỏ nhất cũng khăng khăng đòi tự rửa bát. Mục Dao giúp bé xắn tay áo, nhìn bé con nghiêm túc kỳ cọ bằng nước giếng, trong đầu hắn chỉ vang lên một câu: “Cảm ơn, thật sự đáng yêu đến phát khóc.”
Chẳng mấy chốc Xuân Bảo đã díp cả mắt, hắn chỉ cảm thấy có người bế mình lên, sau đó nhét vào trong một ổ chăn ấm áp.