Edit Ngọc Trúc

Nửa giờ sau, Mục Dao đã thu dọn xong hành lý, cuối cùng cũng lấy lại được quần áo từ tay mấy tiểu thú con. Hắn phát hiện Viện Ấu Tể này tuy nhỏ như chim sẻ, nhưng ngũ tạng đều đầy đủ chỉ là ban đêm quá tối, nguyên nhân là do không có hệ thống điện lực.

Xem ra ngoài vấn đề ăn uống, an toàn, và dạy học, hắn còn phải giải quyết cả chuyện chiếu sáng nữa. Mục Dao âm thầm ghi nhớ. Không có điện thì có thể dùng đèn dầu hoặc nến, nhưng dùng lâu sẽ ảnh hưởng đến thị lực, sau này giờ học đành phải sắp xếp vào ban ngày, còn phải là những ngày có nắng nữa.

Ngay sau đó, hắn liền bị mấy cái “đèn biết động đậy” trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người!

Nghe hắn nói “quá tối” xong, A Tình và Bạc Nhĩ liền chạy đi. Khi trở về, mỗi người ôm trong ngực vài cái bình thủy tinh chế thành “đèn”! Không, nói đúng hơn thì bình thủy tinh chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bởi vì cái thật sự phát sáng là thứ bên trong…

Mục Dao ghé mắt nhìn kỹ: “Đây là… đom đóm?!”

Ánh sáng do đom đóm phát ra vậy mà lại đẹp đến thế!

Thứ ánh sáng ấy vừa sáng vừa dịu, đủ để chiếu sáng cả căn phòng mà không chói mắt chút nào thật sự quá mỹ lệ!

Mục Dao nhìn về phía A Kỳ, A Kỳ theo bản năng ngẩng đầu lên: “Đây là một loại đom đóm ở tinh cầu Man Hoang. Robinson tiên sinh nói, bên ngoài không có loại đom đóm này… Bọn chúng là một loại ma thú cấp thấp.”

Mục Dao: “…”

Hắn kinh ngạc nhìn cái bình trong tay, thầm nghĩ thất kính rồi, hóa ra mấy sinh vật nhỏ xíu này đều là ma thú.

Hắn nghi hoặc hỏi: “Ta thấy miệng bình để mở, không sao sao? Đom đóm sẽ không bay đi à?”

“Chúng sẽ không chạy đâu,” A Tình lanh lợi đáp: “Phu nhân Robinson phát hiện, loại đom đóm ma thú này ăn thịt, nhưng lại không giỏi săn mồi, cho nên chỉ cần mỗi ngày thả vào bình một ít thịt tươi, bọn chúng sẽ tự giác bay đến tụ lại.”

Quả là kỳ diệu, thiên nhiên luôn biết cách khiến hắn kinh ngạc. Mục Dao nhẹ nhàng lắc lắc cái bình trong tay, quả thật, hắn thấy ở đáy bình có một con châu chấu chết, xem ra đây là thức ăn mà bọn họ chuẩn bị cho đom đóm.

Vấn đề chiếu sáng tạm thời được giải quyết, tiếp theo, Mục Dao liền theo mấy đứa nhỏ đi ra hậu viện. Vẫn là cỏ dại mọc đầy, nhưng diện tích lại không nhỏ. Hắn theo bản năng đánh giá một phen, trồng lương thực là không khả thi, nhưng mấy thứ như hành lá, tỏi, rau xanh, củ quả thì vẫn có thể thử xem!

Chưa kể, nơi này còn có một cái giếng! Là loại giếng bánh xe kiểu cũ, hắn xem thử, đúng là giếng cổ, nước giếng mát lạnh ngọt ngào, chất lượng rất tốt!

Mục Dao thậm chí còn nghĩ đến tương lai hậu viện này sẽ bò đầy dây leo, rau quả um tùm.

Nhưng hiện tại, vẫn nên lo cái bụng đói của mấy đứa nhỏ và bản thân trước đã, có sức khỏe mới là vốn liếng cách mạng ~

Mục Dao khom người, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Bảo. Hắn múc nước, để bọn nhỏ từng đứa rửa tay, còn mình thì xách theo một vại “đèn đom đóm”, cùng các loại nguyên liệu nấu ăn, hướng phòng bếp mà đi!

Bữa cơm đầu tiên ở tinh cầu Man Hoang, Mục Dao làm ra lại là… việc nhà.

Hắn mở mấy hộp thịt ma thú mu mu loại thịt này tương tự thịt bò, chỉ là cứng hơn, nhai rất đã, ai răng không tốt là không hưởng thụ được. Đồ hộp ở thời đại tinh tế vốn không có vị gì, một mặt là kỹ thuật quá tiên tiến, không cần dầu muối để kéo dài hạn sử dụng; mặt khác cũng có thể thấy được người ở thời đại tinh tế… ừm…

Mục Dao nhớ lại bữa cơm trước khi rời khỏi học viện Thần Phong, ăn cùng Hùng lão sư và các bạn học ở nhà ăn. Hắn xưa nay chưa từng trông mong gì ở cơm nhà ăn, nhưng không ngờ đồ ăn ở học viện Thần Phong lại khó nuốt đến mức như vậy.

Chỉ là Hùng lão sư và mấy người khác ăn lại rất vui vẻ.

Viện ấu tể có nhiều trẻ nhỏ, mấy đứa chưa thay răng chắc chắn không nhai nổi thịt, Mục Dao liền cắt thịt hộp thành từng miếng nhỏ hơn. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng chọn làm bò kho kiểu đơn giản. Vừa hay lần này hắn còn mang theo một túi khoai tây nhỏ, liền chia làm hai phần, một phần ăn hôm nay, phần còn lại chờ nảy mầm rồi trồng ở sân.

Vì thịt hộp mu mu là đã nấu chín, không cần chần máu hay trụng nước. Hắn chỉ cần xào hành tây, đập vài củ tỏi, gừng cũng thái lát đúng vậy, thời đại tinh tế cũng có đủ gia vị, chỉ là thú nhân dùng chúng như dược liệu. Ví dụ như tỏi, họ dùng trị nghẹt mũi, nghe nói hiệu quả rất tốt.

Còn các loại hương liệu như hồi, quế thì khó tìm, nhưng Mục Dao lại tìm được thứ thay thế một loại vỏ cây tên là hương thụ, mùi rất giống quế, người tinh tế cho rằng đeo vỏ cây này sẽ mang lại may mắn. Nhưng Mục Dao đã kiểm chứng qua, thứ này ăn được, vì có thú nhân cảm thấy "đeo hiệu quả trị liệu kém", nên trực tiếp ăn luôn.

Đường, nước tương thì dễ tìm. Rượu gia vị hơi khó một chút, nên Mục Dao thay bằng loại mạch tửu thông dụng hơn ở thời đại tinh tế.

Hắn cọ nồi hai lượt, mới đổ dầu vào. Dưới bếp củi cháy rừng rực, hắn nhanh tay cho đường vào đảo, đợi vừa ngả sang màu vàng sậm thì lập tức đổ thịt vào, bằng không đường cháy khét sẽ đắng.

Thịt mu mu vừa chạm nồi, hương thơm liền lan tỏa! Mục Dao lại cho hành gừng tỏi và các hương liệu khác vào xào đều, ước chừng hai phút sau mới đổ nước tương. Sau đó, men theo thành nồi mà đổ rượu mạch vào nhiều lần, đợi rượu bốc hơi xong thì đổ cả nước thịt trong hộp vào, lại múc nửa thùng nước giếng, cho khoai tây vào, đậy nắp lại rồi bắt đầu hầm!

Ngửi mùi thịt, hắn lại nhóm bếp khác nấu nồi cháo. Lần này hắn cũng mang theo chút lương thực chính, vì là buổi tối nên không nên ăn nhiều, hắn chỉ múc vài muỗng gạo, định nấu cháo loãng, nhưng nghĩ lại thì mình có mang sữa bột từ tinh cầu Milin.

Thôi thì nấu luôn cháo sữa lạc!

Mục Dao khe khẽ ngân nga tiểu khúc: Mẹ ơi, chỉ bằng tay nghề nấu ăn cơm nhà này của ta, chinh phục tinh tế nhân còn chẳng phải dễ như trở bàn tay!

Vậy thì bắt đầu từ việc chinh phục mấy đứa nhỏ này đi!

Mấy đứa nhỏ đã ngồi ngay ngắn xếp hàng trong “nhà ăn”, chúng đã đợi rất lâu, rất lâu rồi ban đầu, chờ đợi còn khá nhẹ nhàng, bởi vì suốt một thời gian dài ai cũng đói nên thành quen. Nhưng rồi, từng đứa bắt đầu ngửi thấy một mùi hương mê người đến cực độ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play