Cố Trác rời đi đã hơn nửa tháng. Trong khoảng thời gian đó, Bạch Tri Vi tranh thủ cuối tuần về nhà một chuyến. Ba mẹ cô vẫn luôn lo lắng, nhưng thấy cô tinh thần tốt hơn hẳn thì trên mặt cũng nở nụ cười nhẹ nhõm, tưởng đâu cô đã hoàn toàn buông bỏ.
Vậy mà khi cô nhắc lại chuyện sẽ đưa "người đó" về ra mắt, nụ cười kia lập tức cứng lại. Bà Châu bất an siết chặt cuốn sách tâm lý đang cầm trong tay.
“Ba mẹ, thật sự là em không bị bệnh, người đó có thật mà.” Cô nhăn mày nhìn ba mẹ, giọng đầy bất lực.
Hai người liếc nhau, lại nhớ đến những bức tranh trong phòng cô, cuối cùng chỉ thở dài: “Vậy thì lúc nào đưa người về đây rồi hẵng nói. Được rồi, ăn cơm đi.”
Cô đành cúi đầu ăn, không nói gì thêm.
Lại một tuần trôi qua vẫn không có tin tức. Bạch Tri Vi tự nhủ phải kiên nhẫn: nếu cái kết là viên mãn, thì quá trình gian nan một chút cũng chẳng sao.
Lâu rồi không gặp Triệu Kiều Sinh, cô bắt hai chuyến xe buýt đến trường của bạn. Vừa đến nơi, điện thoại đã báo mở khóa cửa – có lẽ ba mẹ lại đến đưa đồ. Mỗi thứ Bảy nếu cô không về, ba mẹ sẽ tranh thủ ghé qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT