Tôi muốn chơi bóng chuyền [Thể thao]
Tác giả: Vượng Vượng Khảo Bính
Edit : Kalle
Mỗi người trong sân lúc này đều mang một vẻ mặt khác nhau.
Hứa Hạc vậy mà có thể dùng một đợt phát bóng ghi liền năm điểm, còn khiến huấn luyện viên Lý phải chủ động xin tạm dừng để phá nhịp cảm xúc của cậu !
Trước giờ Hứa Hạc lợi hại đến mức này sao? Vậy mà có thể khiến huấn luyện viên trường thể thao mất bình tĩnh đến mức để lộ sắc mặt thế kia.
Vương Nhất Dân ngơ ngác đứng đó, đột nhiên “a” lên một tiếng: “Cậu nãy nói với tôi là cậu thích vị trí số 1, chẳng lẽ không phải đang an ủi tôi à?”
Hứa Hạc bình tĩnh đáp: “Ừ.”
“Vậy sao cậu lại biết nhảy phát bóng?” Vương Nhất Dân hỏi thẳng câu mà ai cũng đang muốn hỏi.
Huấn luyện viên Từ bật cười trêu chọc: “Cậu còn giấu được không ít kỹ thuật đấy nhỉ?”
Hứa Hạc theo bản năng phủ nhận: “Không có đâu, chỉ là từ trước tới giờ vẫn chưa có cơ hội dùng đến thôi.” Chứ đâu thể nói là luyện từ kiếp trước, nói ra thì quá hoang đường.
Từ Thiên Dương nghe xong thì bật cười, rồi quay đầu nhìn Phó Ứng Phi — người thân với Hứa Hạc nhất trong đội: “ Cậu ấy không giấu thật? Vậy chuyện cậu ấy biết nhảy phát bóng, cậu có biết không?”
Phó Ứng Phi thật thà lắc đầu.
Tức thì trong lòng Từ Thiên Dương cảm thấy được an ủi không ít. Còn định nói thêm điều gì, thì cách đó không xa lại truyền tới một tiếng hét to.
“Chân các cậu bị dính dưới sàn nhà à? Không động nổi nữa? Mắt nhìn bóng rơi ngay giữa hai người mà không phản ứng gì sao?” Lý Hàng giận dữ đập mạnh tay lên bảng ghi điểm, “Nhìn lại xem hôm nay hai người các cậu làm mất bao nhiêu điểm rồi! Bên kia chỉ là học sinh trung học!”
“Học sinh trung học thì sao chứ.” Vương Nhất Dân lầm bầm bất mãn.
Hứa Hạc lặng lẽ liếc nhìn hai người đang đứng trước mặt Lý Hàng.
Là hai người chơi ở hàng sau. Khi nãy, cậu đã nhắm ngay khoảng trống giữa họ để đánh bóng. Hai nam sinh thể thao với thân hình cao lớn giờ đứng trước mặt huấn luyện viên, rụt cả cổ lại, không dám thở mạnh, huấn luyện viên càng mắng dữ, hai người kia sau này lại càng không dám đỡ bóng.
Lý Hàng rõ ràng là chẳng nhận ra điểm đó, vẫn tiếp tục gằn giọng:
“Yêu cầu của tôi không có gì cao cả, chỉ cần đỡ được bóng rồi đánh trả lại là được, nghe rõ chưa?”
“…… Rõ ạ.”
“Lớn tiếng lên! Có nghe rõ chưa!”
“Rõ ạ!”
Hai người chơi của đội Nhất Trung liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ: đội thể thao này được quản lý kiểu quân sự à?
Từ Thiên Dương đứng bên cạnh có hơi xấu hổ, cảm giác giống như mời bạn bè đến nhà ăn Tết, đang ăn uống vui vẻ thì chủ nhà đột nhiên nổi nóng đánh con trước mặt khách.
Quá mức xấu hổ, thật sự xấu hổ.
May mà không lâu sau đó, tiếng còi báo hết thời gian tạm dừng vang lên, giải cứu Từ Thiên Dương khỏi tình cảnh lúng túng. Hai đội lại trở về vị trí chuẩn bị tiếp tục thi đấu.
Lần tạm dừng này vừa kết thúc, bầu không khí trong sân như đảo chiều. Đội thể thao trường gần như đã mất sạch ý chí chiến đấu, cúi đầu ủ rũ. Trái lại, khí thế bên đội Nhất Trung thì như bốc hỏa, từng thành viên đều hừng hực khí thế, hăng hái vô cùng.
Hứa Hạc đứng ở vị trí phát bóng then chốt, tay nắm bóng, đối mặt với ánh mắt trông mong và cổ vũ từ đồng đội.
“Hứa Hạc lại ghi thêm một điểm nữa đi nào!”
“Phát một quả thật đẹp vào!”
Từ sự không tin tưởng đến dần dần có niềm tin, từ không dám kỳ vọng đến khát khao chiến thắng mãnh liệt—chỉ cần thêm năm điểm nữa thôi!
Tiếng còi của trọng tài vang lên, báo hiệu cho Hứa Hạc phát bóng.
Đội thể thao trường nhìn thấy Hứa Hạc đứng cách điểm mấu chốt một khoảng, không hẹn mà cùng nhau nuốt nước bọt.
Là cú phát nhảy tốc độ cao siêu nhanh!
Cả đội đồng loạt hạ thấp người, nhón mũi chân, thân thể hơi khom lại, chuẩn bị điều chỉnh tư thế để đón bóng.
Quả nhiên, Hứa Hạc làm đúng như dự đoán của bọn họ—sử dụng cú nhảy phát bóng.
Nhưng lần này, cậu không dồn toàn lực như trước.
Bởi vì đây là cú nhảy phát “phiêu bóng”.
“Nhảy phiêu bóng” và “phiêu bóng tay trên” tuy đều là những cú phát bóng phiêu, nhưng cú “nhảy phiêu bóng” yêu cầu kỹ thuật cá nhân cao hơn hẳn. Lực tạo ra trên bóng mạnh hơn, tốc độ bóng cũng nhanh hơn nhiều so với cú phiêu tay trên.
Loại bóng này thường chỉ xuất hiện ở giai đoạn cuối trận, khi người phát bóng đã nắm rõ ai bên đội bạn là điểm yếu trong việc đón bóng. Lúc ấy, nhảy phiêu bóng chính là vũ khí để nhắm trúng mục tiêu mà đánh vào.
Lần này, Hứa Hạc nhắm thẳng vào hai cầu thủ vừa bị Lý Hàng mắng không thương tiếc để phát quả bóng này.
Từ Thiên Dương đã hoàn toàn chết lặng.
Hứa Hạc khiến anh bất ngờ hết lần này đến lần khác. Cậu nhóc này không chỉ giấu kỹ quá nhiều tuyệt chiêu, mà còn giống y như một con cáo nhỏ gian xảo, giảo hoạt đến cực điểm.
Quả bóng này, nếu hai cầu thủ trường thể thao kia không đón được thì chắc chắn lúc về không tránh khỏi một trận bị mắng te tua.
Các học sinh bên trường thể thao tuy đã chuẩn bị kỹ càng để đón bóng, nhưng rõ ràng họ không ngờ trong tay Hứa Hạc lại còn giữ một chiêu át chủ bài như vậy.
Hiện tại, trọng tâm cơ thể của họ đặt hết về phía trước, vốn không phải tư thế thích hợp để đón cú “phiêu bóng”. Nhưng tốc độ của nhảy phiêu bóng lại nhanh hơn nhiều so với phiêu tay trên, họ căn bản không có đủ thời gian để điều chỉnh lại tư thế đón bóng.
Người bị Hứa Hạc nhắm vào miễn cưỡng giơ tay về phía trước, nhưng tay còn chưa kịp đưa qua đỉnh đầu, thì quả bóng đã xẹt ngang qua mặt bên, lướt đi một đường sạch sẽ.
Cậu ta không chỉ không đón được bóng, mà ngay cả đường đi của bóng cũng phán đoán sai!
Hứa Hạc lại ghi thêm một điểm.
Các học sinh trường thể thao gần như không dám nhìn sắc mặt của Lý Hàng.
Sáu điểm!
Chỉ với một học sinh trung học phát bóng, mà cướp được sáu điểm liên tiếp!
Tỉ số hiện giờ là 23:24.
So với không khí bên đội trường thể thao, bên Nhất Trung lúc này đúng là náo nhiệt như lễ hội.
“Oa!”
“Mọi người có thấy rõ quả đó không? Có phải đổi hướng không vậy?”
“Đúng đúng! Tớ thấy rồi!”
Các thành viên đội Nhất Trung phấn khích quay người lại nhìn Hứa Hạc. Ai nấy đều muốn chạy tới vỗ tay ăn mừng, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến cảm giác phát bóng còn đọng trên tay cậu, thế là đồng loạt giơ ngón tay cái lên, đồng thanh khen ngợi: “Hứa Hạc, cậu đỉnh thật đó!”
Trọng tài giơ tay ra hiệu, tiếng còi phát bóng lại một lần nữa vang lên.
Bên phía trường thể thao, ai nấy đều không hẹn mà cùng cảm thấy da đầu tê rần. Chưa bao giờ họ lại sợ hãi tiếng còi phát bóng đến vậy.
Người bên kia tên là Hứa Hạc, đúng là tà môn thật sự!
Lần này sẽ là cú gì đây?
Là phiêu bóng, hay lại là nhảy phát bóng? Hay sẽ là cú chạm lưới?
Đây mà là trình độ học sinh trung học sao? Đây mà là kỹ thuật một học sinh trung học nên có sao?
Hứa Hạc tung bóng lên, lấy đà rồi bật nhảy thật cao.
“Là nhảy phát bóng! Hàng sau chú ý!” Huấn luyện viên Lý là người đầu tiên phản ứng kịp, lập tức gào lớn về phía sân nhắc nhở.
Toàn bộ hàng sau của đội trường thể thao ngay lập tức đồng loạt lùi về sau một bước. Nam sinh đứng ở giữa hàng sau vừa mới duỗi tay ra, thì quả bóng chuyền đã lao đến như tên bắn, đập mạnh vào gần xương quai xanh của cậu ta.
“Đón được rồi!”
Tuy không phải dùng tay để bắt bóng, nhưng cậu ta chưa từng có cảm giác vui sướng nào mãnh liệt như lần này chỉ vì đón được một quả bóng như vậy.
Bảy cú rồi, cuối cùng cũng đón được!
“Bảo vệ! Chuyền hai bảo vệ bóng!” Ở bên ngoài sân, Lý Hàng vỗ đùi lia lịa, suýt nữa đập đỏ cả tay.
Anh ta cảm thấy mình quá may mắn vì người giữ vai trò chuyền hai trong đội là Libero. Nếu như bây giờ người đảm nhận vị trí đó là chuyền hai phụ do đội mình tự thay vào, thì quả này chắc chắn là không đuổi kịp rồi.
Chuyền hai của đội trường thể thao bắt được bóng, từ tuyến trước liền chuyền bóng cho tay đập để triển khai tấn công.
Quả này diễn ra đúng chuẩn mực, khiến Từ Thiên Dương không nhịn được mà liếc nhìn Lý Hàng một cái.
Pha tấn công do chuyền hai tổ chức lần này, thực ra đối phương cũng chẳng mong đợi là có thể vượt qua được hàng chắn, càng không nghĩ đến sẽ được đón lại, họ chỉ đơn giản chuyền bóng thật cao lên rồi để mọi việc còn lại giao cho người có thể bật cao nhất, lực tay mạnh nhất trong đội xử lý.
Đây cũng là lý do Lý Hàng luôn cảm thấy vị trí truyền hai chẳng quan trọng là bao.
Đội bóng của anh ta phụ thuộc vào những tay đập mạnh, còn vai trò của chuyền hai thì giống như một chiếc cờ lê có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nhưng một chuyền hai giỏi lại quan trọng hơn nhiều so với những gì mọi người nghĩ.
Từ Thiên Dương đưa mắt nhìn về phía Hứa Hạc, người vừa từ tuyến sau chạy lên sân, vừa phối hợp phòng thủ, vừa tổ chức tấn công.
Hứa Hạc hồi trước lúc tính khí còn chưa tốt, thì dù phát bóng kiểu gì cũng không để đồng đội bắt bẻ được. Bây giờ thì khác rồi, cậu đã trưởng thành hơn, không còn nổi nóng với đồng đội như trước nữa.
Một đứa trẻ như vậy sẽ đem đến cho đội bóng những thay đổi thế nào đây?
“——Phó Ứng Phi đừng đón bóng!” Hứa Hạc lớn tiếng gọi.
Phó Ứng Phi, người đang chuẩn bị đón bóng, lập tức dừng lại động tác, không bước thêm một bước nào nữa.
Hai học trưởng lớp 9 đang đứng ở vị trí số 5 và số 6 ở hàng sau gần như bị dọa tới mức suýt hụt hơi vì kinh ngạc.
Từ Thiên Dương cũng ngớ người, không thể nào, Hứa Hạc vậy mà lại cấm Phó Ứng Phi đón bóng ư?
Nếu phải nói ai là người ngang ngạnh nhất trong đội, chắc chắn là Phó Ứng Phi. Cậu ấy chỉ làm theo những gì mình cho là đúng, rất không ưa người khác ra lệnh cho mình bằng giọng điệu mệnh lệnh.
Hai người bọn họ cũng từng vì bất đồng quan điểm mà cãi nhau không ít lần, chẳng lẽ lần này lại muốn nổ ra chiến tranh lần nữa?
Từ Thiên Dương không dám chắc, lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Phó Ứng Phi, nhưng lại thấy cậu ấy đang... cười?
Hả? Cười ư?
Nam sinh đứng ở vị trí số 5 bên hàng sau, học trưởng lớp 9, run rẩy đón lấy cú đánh từ đối phương.
Bóng chuyền là một môn thể thao đặc thù, mỗi lượt tấn công chỉ được chạm bóng ba lần, nếu vượt quá ba lần thì coi như phạm quy.
Lần chạm bóng đầu tiên gọi là “nhất chuyền”, lần thứ hai là “nhị chuyền”, và lần thứ ba thường là cú đánh tấn công. Ai cũng có thể thực hiện chuyền một, nhưng chuyền hai thường là do người giữ vai trò “ chuyền hai” đảm nhận. Chỉ cần không thay người, chuyền hai chính là người chạm bóng nhiều nhất trên sân.
“Bóng đẹp lắm!”
Hứa Hạc hô lên với học trưởng ở vị trí số 5. Quả đó là một cú nhất truyền cực kỳ ổn định—vừa cao vừa vững.
Ngay khoảnh khắc bóng rơi xuống, Hứa Hạc đảo mắt nhìn toàn sân, và phát hiện Phó Ứng Phi đã bắt đầu chạy đà!
Cậu ấy nhảy lên tại vị trí không có người chắn lưới! Cậu ta định làm gì? Muốn đánh “ bóng nhanh” à?
“ Bóng nhanh”, còn được gọi là “ bóng đánh nhanh” hay “ đánh nhanh”, là một dạng tấn công bằng cách đập bóng sớm.
“ Bóng đánh nhanh” chỉ việc người giữ vai trò truyền hai chuyền bóng ra trước, tay đập đã nhảy sẵn ở trên không, đợi đúng khoảnh khắc bóng được chuyền tới điểm thích hợp thì sẽ vung tay đập với tốc độ cực nhanh. [1]
Ngay khoảnh khắc ngón tay chạm tới quả bóng, như bị một lực vô hình điều khiển, Hứa Hạc đưa tay chuyền bóng cho Phó Ứng Phi.
Không ổn rồi.
Tốc độ quá nhanh.
Quên mất, Phó Ứng Phi vẫn chỉ là học sinh cấp hai, cậu ấy thật sự có thể đập bóng trong tình huống đó sao?
Quả bóng chuyền bay đến đúng tầm tay Phó Ứng Phi một cách chuẩn xác, tay phải cậu ấy bất ngờ vung lên —— không đánh!
Hơi thở của Hứa Hạc lập tức nghẹn lại.
Tốc độ của quả bóng này quá nhanh, Phó Ứng Phi không kịp đập trúng.
Đáng lẽ ra nên điều chỉnh một chút, giảm tốc độ xuống một chút để phù hợp với tốc độ phản ứng hiện tại của Phó Ứng Phi mới đúng. Còn chưa kịp cảm thấy hối hận xong, Hứa Hạc đã thấy Phó Ứng Phi đưa tay trái ra, nghiêng người điều chỉnh tư thế đập bóng, rồi bất ngờ dùng toàn lực vung tay trái đánh vào quả bóng vừa lướt qua đầu.
Quả bóng ấy, trong khoảnh khắc mà tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, đã từ một góc nghiêng rơi chính xác vào phần sân bên đối phương, vòng qua lưới rồi rơi xuống ngay phần sân trong, chạm đất phát ra một tiếng "đông!" thật lớn, rồi bật ngược lên.
Âm thanh phát ra còn vang dội hơn cả cú giao bóng của Hứa Hạc khi nãy, mà độ nảy cũng cao hơn hẳn.
“ Tuýt ——”
Tiếng còi vang lên trong nhà thi đấu, tỉ số 23:25, thắng rồi!
Tổng tỉ số là 1:1, hai đội hòa nhau!
Hứa Hạc hoàn toàn không ngờ rằng điểm số cuối cùng lại đến theo cách này, Phó Ứng Phi vậy mà thật sự có thể tung ra một cú đập bóng với tư thế không tưởng khi đang ở trên không?
Các thành viên đội Nhất Trung nhìn nhau, mặt ai nấy đều hoang mang: “Thắng rồi?”
“Hình như là vậy?”
Học trưởng lớp 9 ở vị trí số 5 người vừa bắt bóng ban nãy liền cười ha ha tiến đến gần Phó Ứng Phi: “Cái đó... Hứa Hạc khi nãy chỉ là sốt ruột quá nên mới hét lên như vậy, cậu ấy không có ý mắng cậu đâu, cậu đừng giận nha.”
Phó Ứng Phi đáp: “Tôi biết.”
“Cậu đừng cãi nhau với cậu ấy... Ơ? Cậu biết?”
“Ừm, chắc là cậu ấy muốn để tôi chuẩn bị tấn công, nên mới không định cho tôi đón bóng.” Phó Ứng Phi đi đến trước mặt Hứa Hạc, “Vừa nãy cú bóng đó……”
“Là tôi chuyền quá nhanh, xin lỗi.” Hứa Hạc lập tức cướp lời, bởi vì cậu thà tự mình nói trước còn hơn là để Phó Ứng Phi nói ra một câu kiểu như "cú vừa rồi không đập nổi" làm rung động cả linh hồn người nghe.
“Không phải.” Phó Ứng Phi hơi mất tự nhiên mím môi, “Là tại tôi vung tay chậm quá.”
Hứa Hạc: “Ờ…”
Hả?
Hứa Hạc nghiêng đầu xuống, nghĩ rằng mình nghe lầm rồi.
Cậu quay sang hỏi học trưởng ở vị trí số 5: “ Cậu nghe thấy cậu ta vừa nói gì không?”
Học trưởng như bị đánh thức từ cơn mê: “Cậu ấy nói là do cậu ấy chậm.”
Không nghe nhầm thật…
Phó Ứng Phi lại thừa nhận là mình chưa đủ tốt vào một ngày nào đó!
Tiếng còi trọng tài vang lên nhắc nhở hai đội đổi sân và nghỉ giữa set, mọi người nhìn lên bảng điểm, lúc này mới thật sự cảm nhận được cái cảm giác nghịch phong lật bàn.
“Thật sự thắng rồi, mình còn chưa chạm vào quả bóng mà cũng thắng được một set.”
“Cảm giác như được gánh team vậy? Aizz, thích ghê.”
“ Tôi không sao hết, nhưng mấu chốt là Phó Ứng Phi lại chịu nhận sai với Hứa Hạc đó! Hai năm rồi, cậu từng nghe thấy cậu ta nói với ai trên sân bóng một câu như: Là tại tôi sai, chưa?”
Chưa từng.
Phó Ứng Phi trước giờ chỉ biết trách người khác.
Cậu ấy từng trách đội không theo kịp tiết tấu của cậu, bóng chuyền đến quá chậm, hoặc nhảy chắn lưới không đủ cao, chỉ cần khó chịu là lại nổi cáu với người khác.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy nói với một người khác trên sân: Là tôi chậm.
Mọi người nhìn nhau bật cười.
Sao lại thế này nhỉ, tự dưng thấy phấn khích ghê.
Hứa Hạc cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau khi nói chuyện với trời, cậu đưa tay chọc nhẹ vào vai Phó Ứng Phi: “Cậu nhảy bật lên bất ngờ như vậy làm gì? Tôi bị cậu dọa sợ đó!”
Phó Ứng Phi vừa chơi xong hai set, mồ hôi từ chân tóc chảy dọc xuống từng giọt, cậu ấy cầm khăn lông lên lau mặt, rồi nói: “Tôi cảm thấy cậu giống như đang muốn thử đánh nhanh.”
“…”
“…”
“…”
“Là cậu tự tưởng tượng ra thôi chứ gì? Tôi thì không.” Hứa Hạc phủ nhận thẳng thừng, rồi ngồi phịch xuống ghế ở khu nghỉ ngơi, ôm lấy bình giữ nhiệt mà uống ừng ực mấy ngụm, “Cậu bật dậy đột ngột như vậy, ai làm chuyền hai mà không nghĩ cậu muốn đập bóng cho được!”
“Thật sao?” Phó Ứng Phi nghiêng đầu nhìn sang khu khán giả, nơi Vương Nhất Dân đang ngồi xem như hóa đá, “Đổi lại là cậu, cậu có chuyền bóng cho tôi không?”
“Thì tôi cũng phải có khả năng chuyền chính xác được đến tay cậu mới tính chứ !” Vương Nhất Dân kêu khổ, “Tôi đâu có chuyền được bóng chuẩn như vậy! Cậu cũng đừng có đòi hỏi cao quá được không!”
Phó Ứng Phi nhún vai quay sang Hứa Hạc, “Thấy chưa.”
Hứa Hạc:……
Vương Nhất Dân:…… Ý ngài là gì đây?
Hứa Hạc bị biểu cảm uất ức của Vương Nhất Dân làm cho bật cười, rồi quay đầu nhìn sang hướng khác, ánh mắt dừng lại trên người huấn luyện viên Lý Hàng đang đứng ở sân thể thao, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi: không biết vị huấn luyện viên này có hối hận vì đã không đưa đội hình chính quy ra thi đấu giao hữu hay không.
Có lẽ có, nhưng chắc là cũng không hối hận lắm.
Cậu chỉ muốn để Lý Hàng biết rằng, vị trí chuyền hai cũng là một mắt xích cực kỳ quan trọng trong toàn đội!
Tác giả có lời muốn nói:
“1” — trích từ Baidu Bách Khoa.
Đánh nhanh, còn được gọi là cú đánh nhanh phiên bản tốc độ, là một hình thức đập bóng trong môn bóng chuyền. Cầu thủ chuyền hai chuyền bóng ra hoặc chuyền lên phía trước, lúc đó tay đập đã sớm bật nhảy trên không để chờ bóng; khi bóng được chuyền đến đúng điểm thích hợp để đập, người đập bóng sẽ vung tay với tốc độ cực nhanh để thực hiện cú đánh. Đặc điểm của lối đánh này là: tốc độ nhanh, biến hóa đa dạng, sức ép lớn, tỉ lệ ghi điểm cao, hiệu quả thực chiến tốt,... Đôi khi còn lợi dụng cú đánh nhanh để đánh lạc hướng đối thủ, giúp giành được ưu thế về thời gian, không gian cũng như khả năng tổ chức chiến thuật biến đổi linh hoạt, từ đó đạt đến mục đích "tập kích bất ngờ". Kỹ thuật đập cú đánh nhanh chủ yếu sử dụng kỹ thuật đập bóng chính diện, nhưng đôi khi cũng dùng kỹ thuật đập móc hoặc đập nghiêng. Ngoài ra còn được chia thành đánh nhanh cự ly gần, đánh dứt điểm, đánh chéo ngang nhanh, đánh nhanh phía sau lưng,... nhiều biến thể khác nhau.
Cú đánh nhanh được cho là do vận động viên Trung Quốc đầu tiên sáng tạo ra.