Ta muốn chơi bóng chuyền [Thể thao]

Chương 7  truyền hai ( 2 )

Tác giả: Vượng Vượng Khảo Bính

Edit : Kalle

Lý Hàng lúc này đúng là đang hối hận, hối hận đến mức không thể tả.

Lẽ ra anh ta nên mang đội hình chính ra sân mới phải. Tuy nói truyền hai không có gì quá đặc biệt, nhưng nếu là đội hình chính thì chí ít set thứ hai cũng sẽ không chơi đến mức khó coi thế này.

Nhưng ai mà ngờ được chứ, một ngôi trường cấp hai nhỏ như Nhất Trung lại là hang rồng ngầm hổ!

Anh ta đường đường là huấn luyện viên của trường thể thao, dẫn cả đội tuyển chính quy ra, vậy mà lại không đỡ nổi cú phát bóng của một học sinh trung học.

Còn cái tên Hứa Hạc kia nữa, phát bóng đỉnh đến như vậy!

Cậu ta phát bóng hay như thế mà lại chỉ chơi ở vị trí chuyền hai á?!

Từ Thiên Dương rốt cuộc nghĩ gì vậy, rõ ràng là đang phí của trời mà! Thằng nhóc đó đánh chủ công hay phụ công đều xuất sắc cả, bắt cậu ta làm chuyền hai không phải là lãng phí nhân tài sao?

Lý Hàng vò đầu bứt tai đầy đau khổ, tay liên tục cào vào cái đầu húi cua của mình, rồi quay sang đám học sinh trước mặt: “Được rồi, thua một set thôi mà, đừng có ỉu xìu như cún mất sổ gạo thế.”

Cả đội chẳng ai dám hé miệng.

“Set sau phải chơi cho ra hồn vào!” Lý Hàng cầm lấy bảng chiến thuật mang theo bên mình, lật ào ào đến sơ đồ đội hình từng thắng lợi trước đây, “Tất cả chuyền hai đều đứng ở vị trí số 2 lúc bắt đầu trận, Hứa Hạc không thể phát bóng ngay từ đầu được đâu.”

Lý Hàng đi vòng ra phía trước sân, chỉ vào góc phải gần lưới: “Set tiếp theo là chúng ta được quyền phát bóng. Các cậu phải tận dụng tốt cơ hội này, tranh thủ ghi nhiều điểm, tạo khoảng cách, giảm thiểu khả năng để Hứa Hạc có cơ hội phát bóng. Phải tận dụng điểm yếu về thể lực của học sinh cấp ba, đẩy nhanh nhịp độ trận đấu, cho tụi nó một trận hoảng loạn mới được...”

Lý Hàng tuy cao lớn, cố tình hạ thấp giọng, nhưng âm lượng vẫn đủ để bên phía Nhất Trung nghe rõ mồn một.

Hứa Hạc nghe được một lúc, cảm thấy vị Lý Hàng này ngoài tính khí hơi cục cằn ra thì quan điểm chiến thuật và tư duy sắp xếp đội hình cũng coi như có bài bản đấy chứ.

Cậu cụp mắt, nhớ đến tờ giấy vừa xé ra từ cuốn sổ của mình, đột nhiên cất tiếng: “Huấn luyện viên, set sau để em và Vương Nhất Dân cùng lên sân nhé?”

Vương Nhất Dân ngớ người: “Hả?”

Từ Thiên Dương phản ứng cực nhanh: “Ý là đánh song truyền hai?”

Hứa Hạc gật đầu: “Đúng rồi.”

Cái gọi là song chuyền hai, tức là trong sáu người trên sân sẽ có hai người chơi ở vị trí truyền hai.

Khi dùng đội hình song chuyền hai, hai người này thường đứng chéo góc nhau khi xuất phát, đảm bảo trong quá trình luân chuyển luôn có một chuyền hai ở tuyến trước để tổ chức tấn công.

Cách này không những giảm bớt khoảng cách di chuyển của chuyền hai, mà còn giúp chiến thuật phối hợp trở nên linh hoạt hơn.

Hứa Hạc quay sang nhìn Vương Nhất Dân, người đang ngẩn người nhìn cậu như tượng gỗ, hoàn toàn không biết tranh thủ cơ hội lên sân. Cậu đành thở dài, nói tiếp: “Em vẫn còn đang ốm nhẹ, Vương Nhất Dân lên sẽ đỡ cho em khoản di chuyển. Hơn nữa, cậu ấy sờ cao tận 297, so với đa số người trong đội đều cao hơn, chỉ cần tham gia tấn công là có thể dễ dàng ghi điểm.”

Lời lẽ kín kẽ, không thể bắt bẻ vào đâu được.

Vương Nhất Dân cảm động đến mức mặt mày rạng rỡ: “Cậu còn nói tôi cao hơn đại đa số người trong đội nữa chứ.”

“Đúng vậy mà.”

“Xin lỗi cậu, trước đó tôi thật sự không nên đối xử với cậu như thế.” Mắt Vương Nhất Dân đỏ hoe, suýt chút nữa thì nước mắt chảy ra từ... mũi, “Tôi nói cậu đủ kiểu, mà cậu lại chẳng so đo hiềm khích gì cả.”

Hứa Hạc nhìn thấy cái mũi ửng đỏ kia thì sợ nước mắt thật rớt ra từ đó, vội vàng dịch người né sang chỗ Phó Ứng Phi, theo bản năng phản bác: “Không có đâu, chủ yếu là hôm nay tôi bị sốt nhẹ, chạy nhiều không nổi.”

Không ngờ Vương Nhất Dân càng nghe càng xúc động, nước mắt lưng tròng, cảm xúc dâng trào. Hứa Hạc thật sự quá tốt, trong tình huống này còn lo nghĩ đến tự tôn của cậu ta, rõ ràng là muốn tạo cơ hội cho cậu ta lên sân, lại cố tình nói là vì bản thân không khỏe.

Trước đây cậu ta thành kiến với Hứa Hạc quá nhiều, đúng là có mắt như mù.

Vừa nghĩ đến đây, Vương Nhất Dân vừa thút thít vừa... hỉ ra một bãi nước mũi.

Hứa Hạc:……

May mà mình đã né kịp.

Từ Thiên Dương dở khóc dở cười: “Ý kiến của Hứa Hạc không tệ, set sau thử chơi song chuyền hai xem sao, không được thì ta điều chỉnh lại. Giờ thì mọi người giải tán nghỉ ngơi một lát.”

Hứa Hạc lập tức ngồi phịch xuống ghế, co hai chân bắt chéo, vừa lắc lư vừa khe khẽ ngân nga theo nhịp.

Phó Ứng Phi ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Cậu trông có vẻ vui dữ ha?”

“Ừm~” Chính Hứa Hạc cũng nghe ra sự vui vẻ lấp lóe trong âm cuối câu mình, không nhịn được lại bật cười.

Dĩ nhiên là vui rồi, cậu đã trọng sinh, có nhà, lại còn được chơi bóng chuyền nữa.

Chờ set tiếp theo đánh xong, là có thể về nhà ăn món xá xíu sốt chua ngọt do mẹ tự tay làm rồi.

Miếng thịt được cắt lát mỏng, bọc đầy nước sốt màu đỏ cam sền sệt, vừa chua vừa ngọt, gắp bằng đũa mà còn suýt trượt tuột, cậu sẽ luống cuống cuốn thêm chút cơm, thêm một góc trứng chiên vàng ruộm giòn rụm, rồi nhét hết vào miệng—cảm giác ấy, chắc chắn là hạnh phúc đã lâu không có.

“Đúng rồi.” Hứa Hạc bỗng nhiên buông hai chân đang vắt chéo, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Ứng Phi, “Ngày mai tôi không đi học cùng cậu đâu.”

Phó Ứng Phi hơi sững người: “Cậu còn đang giận à?”

“Hả?”

“Trước kia mỗi lần chúng ta cãi nhau, cậu đều lặng lẽ tách ra đi riêng. Bây giờ cậu lại giận à?” Phó Ứng Phi hoàn toàn không hiểu nổi, vừa nãy chẳng phải vẫn còn vui vẻ sao? Lần này lại vì cái gì mà giận nữa chứ? Không lẽ là do lúc nãy cậu ấy ngồi xuống cạnh cậu nghỉ ngơi?

Hay là… vì cậu ấy không chịu đón đường bóng đó?

Không đúng, hiểu tính Hứa Hạc rồi, với phong cách thiếu gia của cậu ấy thì rất có thể giận là vì mình bước vào sân vận động bằng… chân trái trước!

Nghĩ kiểu gì cũng không thông, Phó Ứng Phi đành bó tay thở dài, “Cậu đừng có giận dỗi vô lý như vậy hoài nữa, dễ hỏng gan lắm đấy.”

Hứa Hạc: ?

Trời đất ơi, cái tên thanh mai trúc mã này, mới lớn có một tí thôi mà đã trở nên khó nói chuyện như vậy rồi à?

Lời quan tâm từ miệng Phó Ứng Phi nghe mà như đang… khiêu khích ấy, xét ở một khía cạnh nào đó thì cũng coi như cậu ấy cố gắng lắm rồi.

Hồi nhỏ thì Hứa Hạc chắc chắn sẽ vì mấy lời kiểu này mà giận cả ngày, nhưng giờ thì chỉ thấy buồn cười thôi.

“Tôi biết là cậu đang lo cho tôi. Nhưng tôi đâu có dễ giận như vậy nữa.”

Phó Ứng Phi vẫn không tin, gương mặt đầy nghi ngờ.

Hứa Hạc bèn giải thích: “Sáng mai tôi định ra công viên vận động sớm. Sau đó để anh tôi lái xe đưa thẳng tới trường. Đến lúc đó thời gian lệch nhau, cậu mà đợi tôi đi học chung thì cũng không tiện.” Nói xong liền đứng dậy cầm ấm nước, “Đi nào, ra sân chơi bóng thôi.”

Lúc này Phó Ứng Phi mới nhận ra: hình như Hứa Hạc thật sự không giận. Không những không giận, mà so với trước đây, cậu  còn biết tiếp nhận sự quan tâm, thậm chí biết đặt mình vào vị trí người khác để suy nghĩ. Quả thực là hiếm thấy.

Tiếng còi vang lên, Hứa Hạc đứng trên sân, quay lưng về phía trọng tài, giơ tay báo số áo. Vương Nhất Dân đứng ở vị trí số 2, đại diện cho nhị truyền, còn cậu thì đứng chéo góc, ở vị trí số 5 bên phía đối phương.

Hai đội lần lượt báo số áo và đứng vào vị trí, trận đấu bắt đầu.

Lần này quyền phát bóng thuộc về bên trường thể thao, Hứa Hạc liền trầm người xuống, chuẩn bị đỡ bóng.

Thực ra việc đề nghị để Vương Nhất Dân lên sân cũng không hoàn toàn vì chiến thuật, mà còn có một chút tư tâm khó nói ra.

Cậu muốn quan sát cách Vương Nhất Dân chuyền bóng.

Sau khi sống lại, phần lớn ký ức trước kia của cậu đã bị vứt bỏ. Cậu không nhớ rõ điểm đánh cầu hay tư thế của từng đồng đội, cũng chưa quen thuộc với phong cách thi đấu của họ. Nếu có thể nhìn Vương Nhất Dân chuyền bóng, cậu sẽ nhanh chóng nhớ ra được thói quen của mọi người, để chuyền chính xác hơn, phối hợp mượt mà hơn, giảm thiểu lỗi kỹ thuật, thậm chí không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

“Tuýt——”

Trọng tài thổi một tiếng còi ngắn, giơ tay ra hiệu cho bên trường thể thao được phát bóng.

Hứa Hạc khẽ run lên. Tới rồi!

Dù là đội hình thay thế, nhưng bên trường thể thao toàn là những học sinh cấp ba đang chuẩn bị vào trường thể thao chuyên nghiệp, người nào người nấy đều được huấn luyện bài bản. Riêng khoản phát bóng thôi cũng đã vượt xa học sinh trung học bình thường.

Người đầu tiên phát bóng là chủ công bên họ, thân hình cao lớn, nước da ngăm ngăm, cơ bắp cuồn cuộn, phát bóng bằng kỹ thuật nhảy phát chuyên nghiệp.

Quả bóng kia bay như tên bắn, găm thẳng vào khu vực trước mặt Hứa Hạc. Cậu nhanh chóng bước lên một bước, đón trọn đường bóng, tiếp được cực kỳ ổn định.

Vương Nhất Dân đứng ngây ra như phỗng.

Cú đỡ bóng đó không chỉ triệt tiêu hoàn toàn lực xoáy và tốc độ của cú phát từ đối phương, mà còn truyền bóng đẹp không tì vết lên đúng phía trên đỉnh đầu cậu ta—chính diện, đúng vị trí cậu ta cần. Một cú chuyền như vậy… sao lại có thể xuất thần đến thế?

Vương Nhất Dân liếc sang bên sân đối diện, trong lòng ngập ngụa tội lỗi mà rưng rưng gửi lời xin lỗi đến Phó Ứng Phi – người đã bật nhảy chuẩn bị đập bóng, nhưng cậu ta lại chuyền sang cho một người khác chưa bật lên.

Người kia lập tức lao đà, bật nhảy tấn công. Do đối phương đã bị Phó Ứng Phi thu hút sự chú ý, cú đập bóng này liền dễ dàng xuyên qua hàng chắn mà không gặp chút trở ngại nào. Thế nhưng cú đánh lại thiếu lực, tốc độ cũng không đủ, nên bên kia dễ dàng đỡ được.

“Phối hợp tổ chức lại tấn công! Đừng để bọn họ chuyển đội hình! Nhất định đừng để Hứa Hạc quay về vị trí phát bóng!” Lý Hàng lại bắt đầu cuồng loạn đập đùi. Không phải anh ta sợ Hứa Hạc thật đâu, mà là—nếu cái tên nhóc kia lại phát bóng liền một mạch ghi bảy điểm như lần trước… anh ta thực sự sợ đội hình dự bị này bị đánh cho mất hết tinh thần, rồi sau đó bỏ cả trường chuyển đi mất.

Đám học sinh trường thể thao cũng không chịu thua kém. Lần này, người vừa phát bóng—chủ công—lại nhảy vút lên thật cao. Hứa Hạc ngước mắt nhìn hắn, cảm thấy đầu hắn cao hơn cả lưới nửa thước, lúc này mới cảm nhận được trọn vẹn sự đối đầu trực diện giữa mình và học sinh trường thể thao thực thụ.

Bọn họ nhảy thật sự rất cao, vóc dáng cũng cao to lực lưỡng. Ngay cả Phó Ứng Phi—vốn đã cao ráo—so với họ trông cũng mảnh khảnh đi nhiều.

Bóng từ trên cao như một tia sét giáng xuống, hung hãn dội mạnh xuống mặt sân.

1:0.

Trường thể thao ghi điểm.

“Yeah——!” Bên kia đồng loạt vỗ tay reo hò, Hứa Hạc tinh mắt phát hiện đối diện có một phó công hưng phấn đến mức còn đưa tay vỗ mông chủ công một cái rõ vang.

Khoảng cách về thể lực và tố chất thân thể giữa học sinh cấp hai và học sinh cấp ba, ngay giây phút này thể hiện ra quá rõ ràng.

“Cậu vừa rồi đáng lẽ phải chuyền cho tôi.” Phó Ứng Phi nghiêng đầu, nhìn Vương Nhất Dân, dùng giọng điệu lạnh tanh như đang nêu lên một sự thật hiển nhiên.

Vương Nhất Dân tức thì phản pháo: “Bên đó có chắn bóng, mà cậu lại bật nhảy quá sớm, tôi mà chuyền sang thì bóng còn chưa tới tay cậu đã rơi xuống đất rồi.”

Phó Ứng Phi chau mày lại, Hứa Hạc thấy vậy lập tức có cảm giác không lành, hai người này mà cứ tiếp tục thì kiểu gì cũng sẽ cãi nhau, liền vội giơ tay vỗ ba cái rõ dõng dạc, “Được rồi được rồi, lo cho quả bóng tiếp theo đi.”

Từ Thiên Dương đứng ngoài sân theo dõi, bất ngờ nhướng mày.

Hứa Hạc không chỉ thay đổi tính tình, mà EQ lẫn khả năng xử lý tình huống cũng tăng vọt. Giống như thể đã từng lăn lộn nơi xã hội, trải qua gió dập sóng dồi, thậm chí biểu hiện còn ra dáng đội trưởng hơn cả Phó Ứng Phi – người đang đeo băng đội trưởng kia.

Trong đội bọn họ, lũ con trai ai nấy tính khí đều khó chiều, anh lúc chọn đội trưởng đã đảo qua một vòng, nhìn kiểu gì cũng không tìm ra ai thích hợp, đành phải chọn người có thực lực và thành tích toàn diện nhất là Phó Ứng Phi.

Mà hiện tại xem ra—người xứng đáng làm đội trưởng thật sự, hình như vừa mới lộ diện rồi.

Trận đấu hữu nghị lần này thắng hay thua đã không còn quan trọng nữa. Đây là lần đầu tiên hắn thấy lũ nhóc trong đội thể hiện sự đoàn kết đến mức này.

Từ Thiên Dương lặng lẽ nhìn chằm chằm Hứa Hạc một hồi, càng nhìn càng thấy hài lòng. Một hồi phân thần, chợt phát hiện tỉ số đã thành 3:0.

Ba điểm liên tiếp, toàn bộ là do Nhất Trung ghi.

Từ Thiên Dương: “…Chậc.”

“Cậu đừng có nhảy sớm như vậy được không!” Vương Nhất Dân sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, “Cậu mà bật sớm thì tôi không kịp chuyền! Tôi lại không phải Hứa Hạc, cậu có thể thông cảm cho tôi một chút không?”

Phó Ứng Phi mặt không đổi sắc: “Tôi đã nhảy đủ chậm rồi.”

Lời này lọt vào tai Vương Nhất Dân chẳng khác nào: Tôi đã cố nhường cậu hết mức, thế mà cậu còn chẳng làm nổi?

“Mẹ kiếp——” cậu ta suýt nữa buột miệng chửi thề, nhưng nghĩ đến Hứa Hạc còn đang ở đây, bản năng lập tức nuốt ngược lại, chỉ còn tức đến thở hổn hển, mặt đỏ gay.

Hứa Hạc hết nhìn người này rồi lại liếc người kia, ánh mắt đầy vẻ trăn trở như phụ huynh lo cho đám con nhỏ, mở miệng chậm rãi: “Hai người lại đây một chút, tôi có một kế này.”

Cậu đưa tay khoác vai cả Phó Ứng Phi lẫn Vương Nhất Dân, rồi quay sang nói với Phó Ứng Phi: “Bên kia hàng chắn phản ứng rất nhanh, cậu nhảy quá sớm dễ bị họ bắt bài, nên chắc phải điều chỉnh lại, nhảy chậm một chút thì sẽ né được.”

Phó Ứng Phi lập tức quay đầu nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.

Nhưng Vương Nhất Dân lại chẳng vui vẻ gì: “Nhưng tôi chuyền không chuẩn được như cậu đâu, phối hợp với cậu ta không nổi đâu!”

Hứa Hạc vỗ vỗ vai Vương Nhất Dân như đang dỗ dành trẻ con: “Đừng vội mà.” Rồi quay sang Phó Ứng Phi tiếp lời, “Cậu cứ nhảy chậm lại một chút, cố gắng chậm hơn cả bên chắn bóng đối diện, như vậy sẽ khiến họ phán đoán sai thời điểm nhảy lên, đúng không?”

“Làm đối phương nhảy lệch thời điểm? Ý cậu là đánh lệch nhịp?” Phó Ứng Phi gật gù, thấy cũng có lý. Nếu cậu ấy đợi bên kia nhảy rồi mới bật lên, lúc hắn lên đến đỉnh là lúc đối thủ bắt đầu rơi xuống, vậy thì đúng là có thể đập bóng vượt chắn thật.

Hứa Hạc nghe vậy liền vui ra mặt: “Như vậy cậu vẫn có thể đập trúng bóng, mà Vương Nhất Dân cũng sẽ có đủ thời gian chuẩn bị để chuyền cho chuẩn.”

Chưa hết.

“Nếu cậu ghi điểm bằng cú đập bóng đó, chúng ta sẽ giành được quyền phát bóng, có thể tiến hành đổi vị trí. Chỉ cần đổi một lượt nữa thôi là tôi có thể lên tuyến trên chơi ở vị trí chuyền hai. Lúc đó bọn mình có thể thử lại bài đánh tốc độ. Trước tiên cứ phối hợp với Vương Nhất Dân chút đi.”

“Được.” Phó Ứng Phi gật đầu.

Hứa Hạc thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp thở hết một hơi thì đã nghe thấy Phó Ứng Phi nói tiếp: “Cách cậu tổ chức tấn công… ngày càng bài bản.”

Hứa Hạc ngẩn ra. Cậu vốn không mong Phó Ứng Phi sẽ hiểu được nỗi khổ tâm và tính toán của mình, ai dè cậu ấy lại thật sự hiểu.

Mặc dù… cách hiểu có hơi lệch về hướng “chiến thuật càng lúc càng thành thục” rồi đấy.

“Cách cậu nói cũng hợp lý lắm, tôi sẽ đánh theo chỉ đạo của cậu.” Phó Ứng Phi nói xong thì khựng lại một nhịp, rồi có hơi ngượng ngùng mà khen thêm một câu, “Phát bóng đó… cú phát phía trước… cũng đẹp lắm.”



Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Hạc: Cắm cờ thành công.jpg

Vương Nhất Dân: Nếu trên đời này có người khiến Phó Ứng Phi chịu nghe lời… thì người đó chỉ có thể là Hứa Hạc thôi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play