Ta muốn chơi bóng chuyền [Thể thao]

Chương 5 truy bình

Tác giả: Vượng Vượng Khảo Bính

Edit : Kalle

Hứa Hạc ném bóng sang một bên.

Huấn luyện viên Từ cầm lấy chiếc khăn tắm trắng đặt trên ghế, đưa cho Vương Nhất Dân, nói:

“Làm tốt lắm.”

Vương Nhất Dân không đáp lời, cúi đầu nhận lấy khăn từ tay huấn luyện viên, giọng run run:

“Huấn luyện viên… em xin lỗi…”

Nói dứt câu, cậu ta đột nhiên dùng khăn che kín mặt, rồi lấy sức lau mạnh vài cái.

Từ Thiên Dương đưa tay vỗ vỗ vai Vương Nhất Dân, động tác y như lúc vừa rời sân:

“Có thể cố gắng trụ vững cho đến khi thầy quay lại, thế là rất giỏi rồi. Bên kia là học sinh cấp ba đấy. Mọi người có thể giữ khoảng cách chỉ năm điểm khi không có huấn luyện viên ở đây, đã là rất đáng nể.”

Anh dừng lại một chút, liếc nhìn cả đội một vòng mới tiếp tục:

“Thầy biết mấy đứa bây giờ đều rất mệt, nhưng trận đấu vẫn chưa kết thúc! Uống nước đi, điều chỉnh lại một chút, đánh cho tử tế.”

Đánh cho tử tế, không phải cứ nhất định phải thắng—mà là dốc hết sức mà đánh.

Hứa Hạc cúi người, nhặt chiếc áo thể thao tay ngắn màu trắng viền lam có in số phía sau lưng đặt trên ghế lên, mặc vào.

Huấn luyện viên Từ hẳn cũng không mong chờ cậu có thể cứu cả trận này.

Nhưng mà—có ai bước vào sân lại không muốn thắng đâu?

Hơn nữa... thắng hay không thắng, phải thử mới biết.

“Tít——”

Tiếng còi kết thúc thời gian tạm dừng vang lên, Hứa Hạc và Vương Nhất Dân cùng đứng ở mép sân, hai người tách ra, đối mặt đứng thẳng, quay lưng về phía trọng tài tạm thời để lộ số áo sau lưng. Chỉ nghe huấn luyện viên trầm giọng nói:

“Chúng tôi xin thay người.”

Vương Nhất Dân nhỏ giọng nói:

“Thật xin lỗi, không thể để cậu vào hàng trước, còn để cậu vừa vào sân đã phải trấn thủ vị trí số 1…”

Hứa Hạc liếc nhìn góc dưới bên phải sân, nơi không ai muốn đứng, khóe môi cong lên:

“Cảm ơn nhé, tôi thật sự rất thích chỗ này.”

Vẻ mặt Vương Nhất Dân lại một lần nữa hiện rõ sự xúc động đến cực điểm.

Anh Hứa vì muốn giữ thể diện cho cậu ta mà ngay cả lời nói dối kiểu này cũng sẵn sàng nói ra!

Trên đời này, có chuyền hai nào thật sự thích vị trí số 1 không chứ?

Sân bóng chuyền được chia đôi bởi một tấm lưới chắn ngang, phân thành hai nửa sân đối kháng. Nửa sân bên mình lại được vạch 3 mét chia thành khu trước và khu sau.

Nếu đứng từ phía bên mình nhìn đối diện lưới, thì theo thứ tự từ trái sang phải ở khu trước 3 mét sẽ là:

Vị trí số 4, số 3, số 2.

Ở khu sau 3 mét theo thứ tự từ trái sang phải là:

Vị trí số 5, số 6, số 1.

Trong thi đấu bóng chuyền, vị trí của các cầu thủ không phải là cố định suốt trận.

Sau khi xác định quyền phát bóng, nếu đội phát bóng thắng điểm tiếp theo, thì người phát bóng vẫn giữ quyền phát tiếp, và đội hình không thay đổi.

Nếu đội nhận bóng thắng điểm, thì họ sẽ giành lại quyền phát bóng, đồng thời tất cả cầu thủ sẽ luân chuyển một vị trí theo chiều kim đồng hồ.

 Chuyền hai ban đầu sẽ đứng ở vị trí số 2, đây là vị trí tối ưu để chuyền bóng và tổ chức tấn công.

Nhưng nếu chuyền hai rơi vào vị trí số 1, thì họ không chỉ phải phát bóng mà còn phải chạy vị trí, tổ chức tấn công… thể lực tiêu hao cực lớn.

Vương Nhất Dân càng nghĩ càng thấy bản thân vô dụng, nhỏ giọng nói:

“Cố lên…”

“Ừm.” Hứa Hạc cười nhẹ, vươn tay chạm lên con số màu xanh đen trước ngực.

Tốt quá rồi, được trở lại sân bóng rồi!

Hơn nữa, câu “ tôi rất thích vị trí số 1” vừa rồi, hoàn toàn không phải lời dối lòng để an ủi Vương Nhất Dân.

Tất cả tuyển thủ đứng ở vị trí số 1 đều là người phát bóng. Mà phát bóng—chính là một trong những vũ khí tấn công mạnh mẽ nhất trong bóng chuyền.

Không gì có thể sánh bằng.

Hứa Hạc bước đến giỏ bóng bên sân, chọn một quả bóng vừa tay, vỗ mạnh vài cái lên sàn để cảm nhận cảm giác tiếp xúc.

Rất ổn.

Dù sao thì đây vẫn là cơ thể 12 tuổi, nên cẩn thận một chút. Cú đầu tiên nên thử phát một quả float serve (phiêu bóng), kiểm soát chính xác điểm đánh bóng là được.

Trọng tài thổi còi, giơ tay ra hiệu phát bóng.

Hứa Hạc tung bóng bằng tay trái, tay phải chờ đến khi bóng rơi đến độ cao vừa vặn thì đập trúng chính giữa quả bóng.

“Là phiêu bóng?” Huấn luyện viên Từ ngồi bên sân bất ngờ bật dậy, mắt không rời trái bóng.

Quả bóng chuyền gần như không xoáy trong không trung, vừa bay qua lưới liền bất ngờ rơi mạnh xuống, như thể va phải thứ gì rồi rơi thẳng. Nó rơi ngay trước mặt đối phương khi họ vừa vào tư thế đón bóng, phát ra một tiếng “bộp” nặng nề.

Quỹ đạo rơi đó—rõ ràng là float serve, không còn nghi ngờ gì nữa!

Huấn luyện viên Từ kinh ngạc nhìn chằm chằm Hứa Hạc, mà cậu thiếu niên vẫn bình thản như không, xoay người lấy thêm một quả bóng khác, chuẩn bị cho lần phát kế tiếp.

Từ Thiên Dương không hiểu nổi—phát thành công một quả float serve mà không vui mừng sao? Em mới 12 tuổi đấy! Tại sao lại không có chút phản ứng gì, như thể phát được float serve chỉ là chuyện bình thường?

Lẽ nào… Hứa Hạc căn bản không biết đó là float serve? Chỉ là vô tình phát được thôi, nên mới giữ được sự bình tĩnh như vậy?

Đúng rồi, chắc là như thế.

Nhóm học sinh trường thể thao cấp ba cũng nghĩ như vậy:

“Không sao đâu, chắc là do may mắn thôi, cậu ta sẽ không lặp lại được đâu.”

“Tít!” Trọng tài lại thổi còi ra hiệu phát bóng lần nữa.

Hứa Hạc lần này định thử một chút, xem mình nắm bắt điểm rơi của bóng chính xác tới mức nào.

Cú phát bóng vừa chạm lưới, lại vừa khéo đến mức có thể dùng để kiểm tra độ chính xác của cậu với điểm rơi của bóng.

Hứa Hạc tung bóng, ánh mắt nhắm thẳng về phía rìa lưới — chính xác là mép trắng bên lưới. Vì cậu nhắm chuẩn ngay mép biên màu trắng, nên dù bóng có không sát mép lưới đi chăng nữa, cậu cũng vẫn nắm chắc là bóng sẽ không rơi ngay phần sân bên mình.

Lần này, lực đánh của Hứa Hạc không mạnh, thậm chí có thể nói là khá nhẹ.

Từ Thiên Dương vừa mới ngồi xuống ghế, ghế còn chưa kịp ấm mông thì đã bật dậy lần nữa.

Bóng sẽ rơi ở đâu đây?

Quả bóng chuyền phối màu xanh – vàng chạm nhẹ vào rìa trắng bên lưới, bật về phía trước rồi rơi đúng khu vực sân bên đội trường thể thao.

Hứa Hạc liên tục ghi liền 2 điểm!

Các thành viên đội trường thể thao nhìn nhau mà không thốt nổi một lời.

“Mẹ nó chứ, thằng nhóc này vận khí gì ghê vậy? Cú bóng kiểu đó mà cũng bị nó phát trúng!” Một thành viên bên đội đối phương không nhịn được chửi khẽ, sau đó liếc nhìn bảng điểm.

23:20.

Hắn lẩm bẩm, “Chỉ cần thêm hai quả nữa là có thể về nhà ăn cơm chiều rồi...”

“Không sao, cậu ta mới từ bệnh viện về, chắc cũng chẳng còn hơi sức đâu mà phát bóng mạnh được,” huấn luyện viên đội trường thể thao – Lý Hàng – đứng bên ngoài sân hét lớn, “Mọi người dâng cao đội hình đi, đón quả tiếp theo xong là có thể về nhà ăn cơm!”

Hứa Hạc làm như không nghe thấy lời Lý Hàng.

Từ Thiên Dương khẽ gật đầu tán thưởng – tố chất tâm lý thế này, không tồi.

Hứa Hạc hít một hơi thật sâu. Dù thân thể chỉ mới 12 tuổi, nhưng khả năng thích nghi với kỹ thuật cơ bản lại tốt ngoài dự đoán. Có thể vận dụng phần lớn kỹ thuật rồi, tuy vẫn chưa hoàn hảo về độ chính xác, nhưng đánh giải cấp 2 hay cấp 3 hoàn toàn đủ dùng.

Tiếng còi phát bóng lại vang lên lần nữa.

Hứa Hạc nhìn về phía đội hình đang đứng dàn hàng nửa sân bên đội trường thể thao, nhắm ngay khoảng trống giữa hai người ở hàng sau bên trái mà tung một cú phát bóng tốc độ hơi cao một chút.

Từ huấn luyện viên nheo mắt quan sát — cú bóng này rõ ràng là có chủ đích. Lúc đầu anh còn nghi ngờ hai cú trước là do ăn may, nhưng giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa.

Hai quả vừa rồi, Hứa Hạc phát bóng đều là cố ý cả.

Bởi vì cú bóng này có lực vừa phải, chứng tỏ thể lực của Hứa Hạc hoàn toàn ổn. Không hề có chuyện “đánh không nổi” như lời Lý Hàng nói.

Và nếu nhìn kỹ… thì cú này chẳng hề bình thường như bề ngoài.

Không! Không hề bình thường!

Hứa Hạc rõ ràng đã nhắm thẳng vào khoảng giữa hai vị trí ở hàng sau bên trái của đội trường thể thao!

Hai người kia vừa định xoay người đỡ bóng thì chợt phát hiện đồng đội cũng đang có động tác y hệt như mình. Cả hai đều tưởng người kia sẽ là người đỡ bóng, thế là cùng lúc ngơ ra trong chốc lát.

Trên sân bóng, chỉ cần chớp mắt là cơ hội đã trôi tuột mất. Và khoảnh khắc đó thôi cũng đủ làm mất điểm.

Bảng điểm bên học sinh cấp hai siết chặt nắm tay, phấn khích giơ lên một cái — Hứa Hạc lại ghi thêm một điểm nữa!

Liên tục ba điểm!

23:21!

Chỉ còn 2 điểm nữa là có thể gỡ hòa!

Liệu Hứa Hạc có thể ghi thêm hai điểm không?

Có thể san bằng tỷ số được không?

Liệu… cậu ấy có làm được không?

Khoảnh khắc này, ánh mắt của tất cả mọi người trên sân đều đổ dồn về phía Hứa Hạc.

Ngay cả các thành viên đội trường thể thao cũng bắt đầu hoài nghi chính phán đoán của mình và cả huấn luyện viên.

Ba quả liền tù tì, cái này mà gọi là ăn may sao?

Có vận may nào mà chính xác tới vậy?

Chẳng lẽ thằng nhóc này thực sự có thực lực?

Nhưng rõ ràng cậu chỉ là một “tiểu ma ốm” chơi ở vị trí chuyền hai thôi mà? Chuyền hai mà cũng phát bóng như thế sao?

Phó Ứng Phi quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Hạc đang đứng ở vị trí phát bóng, cuối cùng cũng thật sự cảm nhận được — thiếu niên này đúng là không giống người thường.

Đội trưởng quay đầu nhìn, các thành viên đương nhiên cũng đồng loạt làm theo.

Hứa Hạc đối diện với ánh mắt của đồng đội, cảm thấy đây chính là thời điểm tốt nhất để khích lệ tinh thần cả đội.

“Dồn lên nào, đối thủ đang ở bên kia lưới. Chúng ta cứ thế mà lấy từng điểm về.”

Một câu nói đơn giản, nhưng vào thời khắc này lại giống như có nước sôi từ đỉnh đầu rót thẳng xuống, khiến ai cũng nóng rực cả người.

Đúng vậy, đừng cúi đầu, đừng nhìn xuống mặt đất nữa.

Tiếng còi ngắn ngủi vang lên, trọng tài ra hiệu cho Hứa Hạc phát bóng.

Cậu lùi về sau mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điểm phát bóng trước mặt.

Từ Thiên Dương lại không ngồi yên nổi.

Anh  bật dậy, nóng nảy đi đi lại lại bên ngoài sân.

Chỉ có nhảy phát bóng mới cần đứng xa thế này, nhưng dù là nhảy phát hay nhảy phiêu, đây đều không phải kỹ năng mà học sinh cấp hai thường nắm được. Chẳng lẽ Hứa Hạc định nhảy phiêu?

Vừa mới gỡ lại ba điểm, sĩ khí vừa mới nâng lên một chút, lúc này vẫn nên chơi chắc ăn thì hơn, phát phiêu là lựa chọn an toàn nhất rồi chứ?

Hứa Hạc đè nén áp lực, để không vượt quá giới hạn 8 giây phạm quy. Cậu tung bóng thật cao, lúc bóng rời khỏi đầu ngón tay còn khéo léo xoay nhẹ cổ tay khiến quả bóng bắt đầu xoáy tròn.

Sau đó, cậu hạ thấp người, lao nhanh về phía trước để lấy đà, đạp mạnh vào điểm nhảy bật lên không trung.

Từ Thiên Dương một lần nữa nhìn thấy tư thế bật nhảy đẹp đến ngỡ ngàng kia — đó là động tác mà chỉ những ai có kỹ thuật cao mới thể hiện được.

Cơ thể của thiếu niên ngửa ra phía sau, giống như một cây cung đã được kéo căng hết cỡ. Cậu dồn hết lực vào cú vung tay, đánh mạnh vào điểm rơi, quả bóng chuyền vẽ nên một đường cong sắc bén lao thẳng về phía sân đối phương với tốc độ kinh ngạc.

Không ai kịp phản ứng.

Trọng tài là người đầu tiên hoàn hồn lại — bóng trong sân! Hứa Hạc lại ghi điểm!

Từ huấn luyện viên khụy mông ngồi phịch xuống ghế.

Anh đã sai rồi. Trước đó ở bệnh viện, anh còn tưởng Hứa Hạc giống mình khi còn nhỏ.

Giống sao được chứ?

Hồi học cấp hai, anh thậm chí còn chưa từng nghĩ đến chuyện học nhảy phát bóng. Còn Hứa Hạc? Không chỉ học mà còn thực hiện một cách đẹp mắt như thế — tư thế gần như hoàn hảo!

Cú phát bóng này so với tuyển thủ trưởng thành thì tốc độ và lực đạo vẫn còn yếu, nhưng sao chứ?

Hứa Hạc mới chỉ 12 tuổi mà thôi, với độ tuổi này mà đánh ra được cú bóng như thế là quá sức bình thường rồi. Đợi sau khi cậu  được huấn luyện thể lực bài bản thì sao?

Cậu  sẽ trưởng thành thành một con quái vật mất thôi!

Từ Thiên Dương ngồi xuống. Ngược lại, đến lượt Lý Hàng không thể ngồi yên. Giờ thì anh ta chẳng còn có thể an ủi bản thân rằng Hứa Hạc chỉ đang ăn may nữa rồi.

Anh ta định xin tạm dừng để cắt đứt chuỗi cảm giác và đà phát bóng của Hứa Hạc, nhưng vừa mới đứng lên, trọng tài đã thổi còi báo hiệu.

Hứa Hạc lại sắp phát bóng.

Vẫn là một cú nhảy phát. Nhưng khác với lần trước — lần này các học sinh đội trường thể thao cấp ba đã có sự chuẩn bị. Tất cả ánh mắt đều dán chặt lên từng cử động của Hứa Hạc, không rời đi một giây.

Người đứng hàng trước, tạm thời đảm nhận vai trò Libero thay thế, hét lớn: “Ra ngoài!”

Bộp!

Bóng rơi xuống — đập thẳng vào trong sân, ngay chính giữa điểm phát bóng.

Theo một tiếng huýt sáo vang lên, trọng tài lập tức vươn tay chỉ về phía bên trong sân.

—— Giao bóng bên trong sân.

Ghi điểm từ phiên thứ 22 sang phiên thứ 23.

Tỷ số hiện tại: 23:23.

Một mình Hứa Hạc vừa rồi liên tiếp mang về năm điểm, san bằng tỷ số!

Lý Hàng lập tức ra hiệu: “Trọng tài, xin tạm dừng một chút.”

Từ Thiên Dương liếc nhìn Lý Hàng — người vừa vội vàng xin tạm dừng, lại quay sang nhìn Hứa Hạc — người đánh đến giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu hụt hơi.

Khẽ lẩm bẩm: “Ánh mắt mình đúng là chuẩn ghê, mình cũng lợi hại thật đấy.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play