Ta muốn chơi bóng chuyền [Thể thao]

Chương 4 dù

Tác giả: Vượng Vượng Khảo Bính

Edit : Kalle

Hai người men theo sân bóng láng bóng đi thẳng đến trước mặt huấn luyện viên Từ.

Từ huấn luyện viên thử dò hỏi: “Hứa Hạc, cơ thể em sao rồi? Lên sân được không?”

Màu máu vừa có chút trở lại trên môi Vương Nhất Dân lập tức tan biến, gương mặt trắng bệch, đứng chết trân nhìn về phía huấn luyện viên.

Tuy trong lòng cậu biết rõ vị trí đó vốn là của Hứa Hạc, nhưng khi đã có được mà lại phải buông tay thì còn đau hơn cả việc chưa từng được chạm đến.

Thật sự rất muốn lên sân đấu…

“Em vừa được chẩn đoán là bị hen suyễn, tình trạng sức khỏe chưa rõ, bác sĩ trường bảo hôm nay tốt nhất đừng tập luyện, phải đợi khám chuyên sâu rồi mới quyết định.” Hứa Hạc né tránh ánh mắt huấn luyện viên, rồi đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Vương Nhất Dân, “Hôm nay để Nhất Dân lên đi ạ.”

Cậu còn chưa biết thân thể của mình – đang ở tuổi 12 – có thể thích nghi nổi với kỹ thuật của 10 năm sau hay không, nên lúc này để Vương Nhất Dân lên là phương án ổn thỏa hơn.

Huấn luyện viên Từ nhìn nhìn Hứa Hạc rồi lại quay sang nhìn Vương Nhất Dân. Dù trong lòng anh vẫn mong muốn Hứa Hạc được lên sân đấu, nhưng anh đã từng nếm trải cay đắng vì cố ra sân khi cơ thể có vấn đề. Không thể để học trò mình giẫm lên vết xe đổ như mình được.

Hứa Hạc còn nhỏ, bật nhảy cao đến thế, tư thế lại đẹp như vậy—tương lai chắc chắn còn rất rộng mở. Không đáng để vì một trận tập luyện, vì cái sĩ diện của một huấn luyện viên cấp hai mà phải vùi dập tiềm năng của em ấy trên sân vận động của Nhất Trung.

Từ Thiên Dương nhắm mắt lại, hạ quyết tâm: “Vương Nhất Dân, set đầu tiên em vào trước, tôi muốn đưa Hứa Hạc ra ngoài một chuyến.”

Vốn đang vui sướng hết cỡ, Vương Nhất Dân vừa nghe đến nửa câu sau thì liền khựng lại, sửng sốt: “Huấn luyện viên, thầy ra ngoài? Để mình em đánh một mình á?”

“Ừ, tôi phải đưa em ấy đi gặp bác sĩ.”

Vương Nhất Dân lắp bắp: “Không, em… cái này…”

“Tôi chỉ có một yêu cầu với em thôi.” Từ Thiên Dương vỗ mạnh lên vai Vương Nhất Dân, ánh mắt nghiêm túc, “Trước khi tôi và Hứa Hạc quay lại, đừng để thua.”

“Bởi vì có em ở đây, tôi mới có thể yên tâm dẫn Hứa Hạc đi khám. Em rất quan trọng.”

Ánh mắt Hứa Hạc dời về phía Vương Nhất Dân, thấy cậu ta căng thẳng đến mức hai chân bắt đầu run, liền ho nhẹ một tiếng trấn an: “Bình tĩnh đi, biết đâu lúc thầy Từ dẫn tôi quay lại, cậu đã dẫn cả đội giành chiến thắng rồi?”

Chân Vương Nhất Dân không còn run nữa, nhưng đôi mắt thì đỏ hoe.

Cảm động. Nhưng cũng hổ thẹn.

Cậu ta từng nghĩ Hứa Hạc chẳng thèm để cậu ta vào mắt. Không ngờ thiếu gia nhà người ta lại trân trọng mình đến vậy.

Hóa ra Hứa Hạc không phải kiểu người chảnh chọe, coi thường người khác. Có khi cậu  vẫn âm thầm ghi nhớ điểm tốt của từng người trong lòng, chỉ là không giỏi thể hiện ra ngoài thôi.

Buồn cười là trước kia cậu ta còn nghĩ thiếu gia này chảnh đến mức đáng ghét, kiểu gì sau lưng cũng hay nói xấu mình.

Đúng là do mình hẹp hòi!

Từ giờ trở đi, nhất định phải coi Hứa Hạc như em trai ruột! Mà không, như anh trai luôn cũng được! Nhất định phải bảo vệ cậu  khỏi móng vuốt của Diêm Vương đội Phó Ứng Phi!

Vương Nhất Dân hít mũi thật mạnh, lớn tiếng nói: “Em sẽ cố gắng hết sức!”

Hứa Hạc bị ánh mắt của cậu ta nhìn đến mức lông tơ dựng đứng cả lên.

Từ Thiên Dương gật gù hài lòng: “Không hổ là trò giỏi của tôi!” anh vỗ mạnh vai Vương Nhất Dân một cái, sau đó quay sang nhìn Hứa Hạc: “Chờ thầy một chút, tôi đi sắp xếp đội hình đã.”

“Thầy, hay là để mai em đi khám cũng được mà. Bác sĩ trường bảo tình hình em không nghiêm trọng lắm…”

“Không, hôm nay phải đi.” Từ Thiên Dương dứt khoát cắt lời, “Tôi nhất định phải biết rõ tình trạng cơ thể của em hôm nay.”

Hứa Hạc: ……

Cậu vốn định lén lút né qua mặt huấn luyện viên, tự mình xác nhận lại kỹ thuật, rồi tìm thời gian luyện bù vào. Ai ngờ thầy Từ không hề có ý định cho cậu một cơ hội trốn tránh nào.

Người khác không rõ cậu mắc bệnh gì, nhưng bản thân cậu thì hiểu rất rõ.

Ho khan do hen suyễn biến thể, thật ra không thể xem là hen suyễn nghiêm trọng. Chỉ cần kiểm soát tốt, triệu chứng chủ yếu chỉ là ngứa cổ họng và ho mãn tính.

Nó không giống kiểu hen suyễn bình thường khiến khó thở hay hụt hơi. Cùng lắm là hơi co thắt, hoặc sốt nhẹ, đôi lúc có thể tụt huyết áp, nhưng đều là mấy vấn đề nhỏ nhặt thôi.

Đời trước không có tiền đi khám bệnh, cậu còn thường xuyên phải chạy vội trong các tòa cao ốc, vận động đến kiệt sức, thế mà cuối cùng vẫn sống ổn đấy thôi?

Lần này thì…

Hứa Hạc nhớ tới ly nước sơn trà Cao Hướng Thủy đưa, bất giác cong mắt, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Ừ, lần này chắc chắn sẽ tốt hơn. Vì ít nhất lần này còn có sơn trà để uống.

Từ Thiên Dương sắp xếp xong đội hình rồi quay lại, vừa vặn thấy Hứa Hạc không biết đã chạy đến khu nghỉ từ lúc nào, đang ôm bình giữ nhiệt uống nước. Vừa uống vừa ngồi lắc chân như đang chơi đánh đu, nhìn vào chỉ muốn véo má ngay.

Anh không nhịn được mà đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của thiếu niên ấy, giọng dịu đi hẳn: “Đi thôi, đến bệnh viện nào.”

Hứa Hạc đặt bình nước xuống, cùng Từ Thiên Dương rời khỏi sân bóng.

18:30. Ánh chiều tà của hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất, bầu trời chuyển sang màu lam xám đục. Ở cổng Tây của trường, lác đác vài phụ huynh đang ngẩng cổ ngóng vào trong sân, đợi con em mình tan học.

Hứa Hạc nhìn mọi thứ xung quanh, cảm giác như đang mơ lại lần nữa dâng lên trong lòng.

Những chiếc xe ô tô lăn bánh trên phố, dòng người qua lại tấp nập, cả mùi đậu hũ thối tỏa ra từ chiếc xe đẩy nhỏ kia… tất cả đều là thật sao?

Lúc đi ngang qua đường, cậu nuốt một ngụm nước bọt, rồi bàn tay đột nhiên ấm lên.

Huấn luyện viên Từ nắm lấy tay cậu.

Đầu ngón tay của cựu chuyền hai đội tuyển quốc gia này có một lớp chai mỏng, ngón tay dài thon, bàn tay lớn và rắn chắc, dắt cậu len qua dòng xe cộ đông đúc, băng sang bên kia đường tới một bệnh viện tư nhân đối diện trường học.

Rất nhanh thôi, Hứa Hạc đã nhận ra—tất cả những điều này đều là sự thật.

Vì mới chỉ ngơ ngẩn một chút, kim tiêm lạnh buốt đã đâm thẳng vào tĩnh mạch bên trong khuỷu tay trái cậu. Y tá cắm ống hút máu vào sau kim tiêm, dòng máu đỏ đậm nhanh chóng tụ lại trong lọ xét nghiệm chân không thành một dòng nhỏ.

Mà vị y tá đó, một mạch rút luôn bốn ống!

“Bốn ống luôn à?” Từ Thiên Dương xót xa hỏi, “Nhiều thế sao?”

Y tá nói: “Năm ống cơ, còn một ống nữa.”

Từ Thiên Dương lập tức rùng mình, rít qua kẽ răng: “Đừng sợ đừng sợ, chỉ năm ống thôi mà, không sao đâu.”

Hứa Hạc: ……

Em thì không sợ, nhưng nhìn biểu cảm của thầy thì rõ ràng thầy còn hoảng hơn em.

Y tá này rút máu nhiều như thế, mấy năm gần đây cũng chưa từng gặp đứa trẻ nào nhỏ tuổi mà bình tĩnh như vậy, nên vô thức liếc nhìn Hứa Hạc thêm mấy lần. Cậu bé này đúng là quá xinh xắn, môi đỏ răng trắng, lông mi dài cong, cảm giác như đi ngoài đường cũng sẽ bị yêu tinh rình mò bắt đi mất.

Cô ta rút kim xong, ấn miếng bông lên khuỷu tay Hứa Hạc rồi nói: “Qua bên kia thở oxy, 10 phút nữa sẽ có kết quả xét nghiệm máu trên máy tính.”

“Vâng, em cảm ơn.”

Hứa Hạc vừa xoay người đi, y tá lập tức tháo găng tay, cầm điện thoại chụp ngay một tấm bóng lưng cậu, đăng lên Weibo:

Làm việc sát vách một trường cấp hai, có một em học sinh cấp hai hôm nay đến khám bệnh, dáng người cân đối, cơ bắp vừa phải, chân thon dài, eo nhỏ, tay chân tỉ lệ cực kỳ đẹp, phải nói là vóc dáng chuẩn y học, siêu đẹp trai luôn! [ảnh.jpg]

Bài đăng này ngay lập tức nhận được nhiều bình luận:

1l: Oa, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã thấy là kiểu thiếu gia con nhà giàu rồi, vóc dáng chuẩn thật, eo thon dễ sợ, chắc cũng phải tầm 1m75 rồi á. Nhìn cái chân này chắc còn cao thêm nữa ấy chứ, học sinh cấp hai gì mà cao dữ vậy?

2l: Chủ thớt nhìn người chuyên nghiệp ghê, lần trước tui cũng định xin WeChat một em đẹp trai gần đó, ai ngờ em ấy lôi ra cái đồng hồ điện tử tí hon của mấy đứa con nít mới học tiểu học…

3l: Em trai này hình như đang ngẩng đầu nhìn ai đó nè, hai người họ đang nói gì thế nhỉ?

Thực ra, Hứa Hạc đang cùng Từ Thiên Dương bàn chuyện tương lai.

“Miễn là lần này kiểm tra không có gì nghiêm trọng, tôi muốn đưa em vào huấn luyện chuyên nghiệp. Khi thời điểm chín muồi, sẽ đề cử em lên đội tuyển tỉnh tập huấn.” Từ Thiên Dương nói.

Hứa Hạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc: “Nhưng em mới 12 tuổi mà.”

“Nhưng em đã nhảy cao hơn cả nhiều người trưởng thành rồi đấy.” Từ Thiên Dương mỉm cười đầy hoài niệm, “Em với tôi lúc nhỏ rất giống nhau, đều nhảy rất cao, sức bật tốt, cảm giác bóng cũng tốt. Chỉ khác là ngày đó tôi không gặp được một huấn luyện viên giỏi.”

“Nhưng bây giờ em có thầy rồi mà?”

Từ Thiên Dương thoáng sững người, rồi không nhịn được vươn tay xoa đầu Hứa Hạc: “Đúng vậy, bây giờ em có tôi.”

“Chỉ là xương cốt của em hiện tại vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh, chưa phải lúc thích hợp để vào đội tỉnh. Ít nhất cũng phải chờ đến khoảng 17 tuổi mới được.”

Có một điều Từ Thiên Dương không nói ra—hiện tại huấn luyện viên trưởng đội tỉnh J, anh không đánh giá cao phương pháp huấn luyện của người đó. Anh không muốn để Hứa Hạc phải chịu khổ.

Hứa Hạc gật đầu. Cậu tin tưởng huấn luyện viên Từ.

Trong ký ức mơ hồ gần như sắp tan biến kia, vẫn còn một cảnh rất rõ ràng.

Kiếp trước, cậu từng vô tình nhìn thấy một huấn luyện viên tóc đỏ rượu vỗ vai Phó Ứng Phi trước một cửa hàng đồ điện bên vệ đường, dường như đang nói chuyện gì đó.

Phó Ứng Phi—người đó Hứa Hạc biết rất rõ. Nếu không phải tâm phục khẩu phục, cậu ấy tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn như vậy.

Hơn nữa, nơi đó hình như là sân thi đấu Olympic.

Nói cách khác, cuối cùng Từ Thiên Dương đã trở thành huấn luyện viên trưởng đội tuyển quốc gia. Cậu có thể hoàn toàn tin tưởng thực lực và lý tưởng huấn luyện của người đàn ông này.

“Được rồi.” Từ Thiên Dương đẩy Hứa Hạc vào phòng kiểm tra, “Đi thổi khí CO₂ đi.”

“Vâng ạ.”

Sau khi thổi xong khí CO₂, Hứa Hạc lại cùng Từ Thiên Dương đi nhận kết quả xét nghiệm máu, rồi mang tất cả đưa cho bác sĩ khám bệnh.

Vị bác sĩ trẻ viết một dãy chữ nguệch ngoạc trông như ký tự đặc biệt lên sổ bệnh án, khiến người khác nhìn không hiểu gì. Dưới ánh mắt lo lắng của huấn luyện viên Từ, cuối cùng bác sĩ cũng đưa ra kết luận:

“Không nghiêm trọng lắm, là hen suyễn thể ho khan. Bên tôi không kê thuốc, loại thuốc em đang dùng là được rồi, chỉ cần khi phát tác thì dùng, còn bình thường không cần dùng nhiều.”

“Vậy có thể vận động mạnh được không? Thuốc đó có chứa chất kích thích không?” Từ Thiên Dương gấp gáp hỏi.

“Không sao đâu, vẫn vận động được. Loại thuốc đó không phải dạng thuốc hen có chứa chất kích thích hay an thần, không ảnh hưởng đến kiểm tra doping hay thi đấu. Đứa nhỏ này hơi tụt huyết áp, bình thường nên cho uống nước điện giải, mùa đông thì dẫn đến bệnh viện Trung y tỉnh để kê thuốc đông y hoặc miếng dán điều trị cũng được. Chỉ cần kiểm soát được là ổn. Em ấy dễ bị kích thích bởi không khí lạnh, sau khi cảm lạnh sẽ ho nặng hơn người khác một chút, nhưng không phải kiểu hen suyễn nghiêm trọng như trên tivi đâu, cứ yên tâm.”

Từ Thiên Dương lúc này mới thật sự nhẹ nhõm thở phào: “Cảm ơn bác sĩ.”

Hứa Hạc cũng cảm ơn bác sĩ, rồi đi theo Từ Thiên Dương tới quầy thanh toán. Cậu nhìn thấy huấn luyện viên không chớp mắt mà quẹt một phát hơn 1200 tệ.

Hứa Hạc: ……

“Thầy ơi, mai em sẽ trả lại tiền cho thầy.”

“Thôi khỏi, tiền cỏn con thôi mà.” Từ Thiên Dương đứng bên lề đường, dang tay ra với Hứa Hạc: “Qua đường nào?”

“Em… em tự qua được…”

“Thôi đi.” Từ Thiên Dương nắm lấy tay cậu, “Y tá vừa rút cho em năm ống máu, em run lẩy bẩy luôn. Lúc ở trước cổng bệnh viện, tôi còn tưởng em sợ bệnh viện, ai ngờ hóa ra là sợ qua đường.”

Vậy hả?

Cũng hơi khó nhớ ra thật.

Nhưng khi đi theo huấn luyện viên Từ bước vào làn đường không có vạch sang đường, Hứa Hạc thực sự không kìm được mà rụt vai lại.

Hình như cậu thật sự có chút sợ qua đường.

Chẳng lẽ… là vì kiếp trước bị xe  đâm chết?

Còn chưa kịp nghĩ kỹ, thì đã sang đường xong rồi.

Cổng tây trường học nằm gần nhà thi đấu, chỉ đi vài bước là đến.

Hai người vừa bước vào sân vận động, ánh mắt lập tức bị bảng điểm thu hút.

Tỉ số ván lớn: 1 – 0.

Ván đầu tiên, đội trường thể thao thắng.

Lúc này đang diễn ra ván thứ hai, tỉ số nhỏ là 23 – 18.

Trường thể thao 23 điểm, Nhất Trung 18 điểm.

Bầu không khí bên phía Nhất Trung trên sân cực kỳ nặng nề, mọi người đều nhìn chằm chằm xuống sàn đấu.

Một ván bóng chuyền thi đấu theo thể thức 25 điểm, đội nào giành được 25 điểm trước, đồng thời tạo ra cách biệt ít nhất hai điểm so với đối phương thì sẽ được tính là thắng ván đó.

Mà hiện giờ, khoảng cách năm điểm ấy chẳng khác nào một cái hố trời ngăn cách trước mặt các cầu thủ Nhất Trung.

Chỉ cần trường thể thao ghi thêm hai điểm nữa là thắng luôn ván này. Mà nếu họ thắng, tỉ số ván sẽ là 2:0.

Bóng chuyền thi đấu theo thể thức "thắng hai trong ba ván", điều đó đồng nghĩa với việc nếu để thua ván này, Nhất Trung không chỉ thua—mà là bị “cạo trọc đầu” luôn!

Nếu bị “cạo trọc” khi bên kia toàn đưa người thay thế lên sân thì đúng là mất mặt đến không còn gì để nói.

Mồ hôi của Vương Nhất Dân nhỏ tong tong xuống sàn, cậu ta giơ tay lau đi một giọt sắp rơi vào mắt, trong lòng chỉ nghĩ:

—Sao Hứa Hạc với huấn luyện viên vẫn chưa quay lại vậy trời?

Chỉ khi Hứa Hạc và huấn luyện viên trở về thì bọn họ mới có hi vọng lật kèo.

Cậu ta thật sự không thể gồng nổi nữa rồi, hoàn toàn bất lực.

Nhưng mà, cậu ta vẫn chưa muốn thua.

Ngay lúc đó, huấn luyện viên Từ đột nhiên cầm lấy cái còi đeo trước ngực, mạnh mẽ huýt vang một tiếng, sau đó quay sang trọng tài tạm thời nói: “Xin tạm dừng.”

Ánh mắt của mọi người nhất loạt đổ dồn về phía Hứa Hạc. Cậu có thể nghe thấy tiếng bàn tán từ bên phía trường thể thao truyền đến:

“Đổi một thằng nhóc ốm o ra sân mà cũng đòi lật kèo?”

“Thôi đừng nói thế, mấy đứa bên kia trông có vẻ rất tin tưởng cậu ta mà.”

Hứa Hạc cúi mắt, nhặt quả bóng chuyền đang lăn dưới chân lên, đập đập hai cái để thử cảm giác.

Có hơi sần một chút, nhưng so với cậu tưởng tượng thì tốt hơn nhiều.

—Có thể đánh.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play