Ta muốn chơi bóng chuyền [Thể thao]

Chương 3 - 2 thắng

Tác giả: Vượng Vượng Khảo Bính

Edit : Kalle

“Dạ đúng…” – Hứa Hạc thở hổn hển, giọng hơi nặng – “Em vẫn chưa điều chỉnh thể trạng tốt lắm… ngại quá…”

Từ Thiên Dương suýt nữa ngửa người ngã ngửa ra sau.

Ngại quá? Em vừa nói ngại quá á?

Ý em là nếu không bị bệnh thì còn nhảy cao hơn à?

Anh nhìn xuống con số đang ghi trên bảng điểm, cảm giác như đang sống trong giấc mơ:

“Vậy cái lần trước em nhảy được có 287, chẳng lẽ là lừa thầy?”

Hứa Hạc khựng hẳn hơi thở, cẩn thận né ánh mắt, liếc qua chỗ khác, lúng túng:

“Ờ… cái lần đó không tính đâu ạ…”

Từ Thiên Dương: ……???

“Lão Từ à, anh không có phúc hậu nha. Giấu kỹ hạt giống tốt thế này luôn?” – Một bàn tay từ bên cạnh đặt xuống vai Từ Thiên Dương, “Chẳng trách anh sống chết không chịu về đội tỉnh  làm trợ lý huấn luyện viên.”

“Không liên quan!” – Từ Thiên Dương lập tức hất tay người kia ra, cảnh giác:

“Lý Hàng, anh bớt lo chuyện người khác đi. Người tiếp theo, đến lượt các anh đấy!”

Bị phũ mặt vậy mà Lý Hàng vẫn không giận, nhe răng cười hề hề rồi đi đến trước mặt Hứa Hạc:

“Cậu nhảy đẹp thật đấy, đánh vị trí nào vậy?”

“ truyền hai ạ.”

“ truyền hai á?” – Lý Hàng trố mắt, “Cậu bật cao thế này mà đánh truyền hai  thì phí quá. Có muốn chuyển qua trường thể thao bọn tôi không? Cho cậu chơi phó công luôn. Trường bọn tôi thiếu người thi đấu, lịch thi đấu dày, mà văn hóa thì không bắt buộc nhiều, học cũng nhàn.”

Hứa Hạc lắc đầu:

“Không được đâu, em muốn chăm cả phần học văn hóa nữa.”

Làm vận động viên chuyên nghiệp thì thời gian đỉnh cao rất ngắn. Nếu không học hành đàng hoàng, đến 28 tuổi có khi đã thất nghiệp. Tuy sau này có thể sống nhờ vào chia cổ phần từ công ty, nhưng lỡ một ngày phá sản thì sao?

Hứa Hạc muốn hai tay cùng nắm, vừa học vừa chơi, kiếm được hai khoản tiền, để lỡ sau này có chuyện gì thì vẫn có thể lo cho cả nhà.

Phó Ứng Phi từ phía sau bước lên, không để ai chú ý mà đứng chắn nhẹ trước người Hứa Hạc:

“Cậu ấy là một trong 50 học sinh đứng đầu khối bọn tôi đấy.”

Lý Hàng: ……

Là học bá thật sự?!

Anh ta còn định nói thêm, nhưng Từ Thiên Dương đã hùng hổ bước tới, giọng đầy giận dữ:

“ Anh đang lôi kéo người của đội tôi đấy à?”

Lý Hàng cười hề hề, tỏ vẻ ngây thơ không biết gì.

“Còn ‘hề hề’? Anh đúng là không biết xấu hổ! Giải thi đấu hữu nghị mà anh cũng không đưa đội hình chính đi, lại mang một đám dự bị tới là sao?”

Nghe thấy thầy giáo bắt đầu cãi nhau, Hứa Hạc vội vàng lùi ra sau một bước, túm lấy tay Phó Ứng Phi rồi kéo người chạy mất.

Thầy với học sinh cãi nhau, mấy đứa đứng bên cạnh nghe mà thấy chướng tai muốn xỉu. Nếu như huấn luyện viên Từ mà thua cái trò này, sau này còn mặt mũi nào nhìn tụi nhỏ nữa chứ.

Phải giữ lại! Nhất định phải giữ lại!

Hứa Hạc túm lấy Phó Ứng Phi lôi đến chỗ ấm nước rồi mới chịu buông tay. Cậu giật nắp bình, đang định uống thì thấy Vương Nhất Dân từng bước từng bước dịch lại gần, mặt mày lúng túng, tay chân lóng ngóng kéo khóa áo đồng phục, muốn nói gì đó mà chữ nào cũng không ra.

“Tôi thắng rồi.” Hứa Hạc mở lời.

“Ờ……” Vương Nhất Dân sắp khóc đến nơi, “Vậy… vậy thì toii rút khỏi đội huấn luyện, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.”

Hứa Hạc: ?

“Tôi từng nói muốn cậu rời khỏi đội bao giờ hả?”

Vương Nhất Dân: “Ủa? Không phải cậu bảo đợi sau khi thắng rồi sẽ nói à?”

Đúng là có nói thế thật, nhưng thắng xong rồi thì liên quan gì đến việc đuổi cậu ra khỏi đội chứ?

“Tôi không có ý đó đâu.” Hứa Hạc thở dài, cầm quyển sổ cạnh ấm nước lật qua nhanh một lượt, xác nhận bên trong không có gì nhạy cảm rồi mới bước lên một bước, “Cho cậu nè.”

Vương Nhất Dân không dám nhận. Ở đây lẽ nào lại là một quyển tập chửi mình? Hứa thiếu gia chẳng lẽ tính bắt cậu ta đọc to lên trước mặt mọi người để tự mắng chính mình hả?

“Cầm lấy, về đọc đi.” Hứa Hạc bắt đầu mất kiên nhẫn, cổ tay run lên một cái, “Mau lên.”

“Ờ…” Vương Nhất Dân cúi đầu đón lấy, siết chặt quyển sổ trong tay.

“Yên tâm đi, hôm nay tôi không khỏe, trận này truyền hai  này để cậu lên thay.”

Vương Nhất Dân bàng hoàng ngẩng đầu lên, không tin nổi vào tai mình. Không thể nào! Tính khí Hứa Hạc như thế mà còn để mình lên sân khấu dù vừa thua kèo? Không thể nào!

Nhất định là bẫy! Là Hứa Hạc bày mưu tính kế muốn làm nhục mình trước mặt mọi người!

Vương Nhất Dân lén cúi đầu mở sổ ra xem thử.

Ơ? Vậy mà không phải là lời chửi?

Cậu ta lại lật sang trang kế tiếp. Bút tích thanh tú, gọn gàng của Hứa Hạc ghi lại từng dòng từng chữ cảm ngộ mà cậu  có được khi học truyền hai .

Là ghi chú học tập!

Còn là ghi chú quan trọng nữa chứ!

Loại này mà có thể tùy tiện cho người khác à? Đây chẳng khác nào bí kíp võ công trong truyền thuyết!

Sao Hứa Hạc có thể… có thể dễ dàng cho cậu ta như vậy chứ?

“Cậu… không đưa nhầm sổ đấy chứ?”

Hứa Hạc gật đầu trước ánh mắt bối rối của Vương Nhất Dân, “Không nhầm đâu, đây là ghi chú của tôi, tặng cậu đấy.”

“Ờ……” Trong phút chốc, Vương Nhất Dân cảm thấy xấu hổ không để đâu cho hết, “Xin lỗi, tôi còn tưởng cậu định hại tôi…”

Hứa Hạc: …Cái đầu óc này đang đóng phim gì thế?

Sau khi thông suốt, Vương Nhất Dân lập tức cảm thấy bản thân thật quá đáng, là cậu 6thành kiến với Hứa Hạc, là do cậu ta không hiểu con người cậu . Trên thực tế, rất có thể Hứa Hạc chính là kiểu thiếu gia ngoài lạnh trong nóng thường thấy trên TV!

Người này… có thể chơi được đấy!

Cậu ta tiếp tục nhận lỗi: “Tôi lấy bụng tiểu nhân mà đo bụng… bụng…”

Hứa Hạc: “…… Đo bụng quân tử.”

“Ờ đúng đúng đúng! Đem lòng tiểu nhân đo bụng quân tử! Xin lỗi nhiều nha, sau này tôi sẽ không có thành kiến với cậu nữa đâu! Là kỹ năng của tôi không bằng người! Hứa đại ca, xin lỗi!”

Nhìn cái dáng vẻ mặt đỏ tai hồng, đầy khí thế nhưng lại lộ rõ vẻ hổ thẹn của cậu ta, Hứa Hạc nghĩ ngợi một lúc rồi cuối cùng cũng nhẹ giọng dặn dò: “Bớt xem mấy bộ phim võ hiệp lại đi.”

Đọc sách nhiều lên, nhóc con à.

Ánh mắt Hứa Hạc liếc một cái về phía camera lắp trên giá khán đài, nhớ tới mấy lời vừa viết trên tờ giấy kia, cậu hỏi: “Cậu có mang điện thoại không?”

“Hả?” Vương Nhất Dân ngẩn ra, “Ở nhà rồi.”

Hứa Hạc liền giật lại cuốn vở trong tay Vương Nhất Dân, viết một dãy số lên trang đầu tiên rồi đưa lại, “Đây là số wechat của tôi, về nhà nhớ add nhé.”

Vương Nhất Dân còn chưa hiểu sao tình huống lại tiến triển nhanh như vậy. Nhưng mà phương thức liên lạc của đại thần, đúng là cậu ta rất muốn có, chỉ là nãy giờ không dám mở miệng xin.

Cậu ta còn đang tính là phải thân với Hứa Hạc hơn chút nữa, để sau này nhờ cậu  dạy cậu ta cách bật nhảy cho ngầu cơ mà.

“Tôi ——”

“Lý Hàng, cậu dám không dẫn cả truyền hai  theo?” Giọng của Từ Thiên Dương bất ngờ vút lên, cắt ngang lời Vương Nhất Dân đang định nói. Trong tích tắc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hai vị huấn luyện viên.

Huấn luyện viên Từ thở dốc đầy phẫn nộ: “Học sinh cấp ba thì sao? Là học sinh cấp ba thì có thể tuỳ tiện lấy người thay thế à?”

Lý Hàng gãi đầu, vẻ mặt vô tội: “Cậu làm gì mà căng thế? Bọn nhỏ chơi bóng thôi mà, truyền hai  thì có gì quan trọng đâu. Chúng ta cho Libero ( đây là tên một ví trí trong sân )  đánh truyền hai  luôn cũng được, đội không cần Libero là xong mà?”

Từ Thiên Dương tức đến mức suýt cho Lý Hàng một bạt tai. Nếu Lý Hàng cố tình nói để chọc tức thì còn đỡ, đằng này vấn đề là—anh ta thật sự nghĩ truyền hai  không quan trọng, nên mới dám làm như vậy.

Nhưng mà vị trí mà Từ huấn luyện viên đang chơi trong đội tuyển quốc gia chính là truyền hai  đấy!

Lý Hàng không phải đến đây chơi giao hữu,anh ta đến để tát vào mặt Từ huấn luyện viên!

Sắc mặt Từ Thiên Dương sa sầm hẳn, quay đầu gọi lớn: “Hứa Hạc, Vương Nhất Dân, lại đây!”

Kalle: các bạn có thể lên google xem vị trí trong bóng chuyền để hiểu hơn về truyện. Có thể xem bộ anime Hakiyuu để tìm hiểu thêm. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play