⛅️Editor:Mây
_______
Đêm buông chầm chậm, trên phố dài vắng vẻ chỉ lác đác bóng người, càng lộ vẻ tĩnh mịch sâu thẳm.
Cỗ xe ngựa khắc huy hiệu Nhữ Dương bá phủ chạy như bay trên đường đá, bánh xe lăn lộc cộc, gõ ra nhịp vang giòn giã, đánh vỡ một đêm yên ắng.
Trong xe, Nhữ Dương bá ngồi đứng không yên, lúc thì dựa đầu vào vách xe, lúc lại ngồi thẳng nghiêm chỉnh. Ánh mắt lơ đãng quét qua tờ tấu chương xin tội đặt trên chiếc bàn thấp bên cạnh, trong lòng lại càng bồn chồn rối bời, trăm mối tơ vò dồn ép, khiến ông ta nảy sinh ý muốn bỏ cuộc.
Tựa hồ có tiếng vó ngựa từ phía sau vọng đến, Nhữ Dương bá nghiêng đầu nhìn.
Là phủ Trung Dũng hầu sao?
Ánh mắt Nhữ Dương bá thoáng hiện dị sắc.
Gió đêm lay động rèm xe, bóng người phong nhã, khí chất trầm tĩnh, cao quý lạnh lùng tựa như vị quân tử bước ra từ bức họa cổ hiện ra trong tầm mắt Nhữ Dương bá.
Quả là xứng với câu “thần thanh cốt lạnh, không nhiễm trần ai”.
“Tiểu hầu gia Tạ phủ.” Nhữ Dương bá lập tức cao giọng chào hỏi.
Yến Tầm ghìm cương ngựa, xe ngựa dừng lại, con tuấn mã dưới thân gõ móng lộp cộp.
“Tiểu hầu gia, là Nhữ Dương bá.” Yến Tầm hơi nghiêng đầu, cách một lớp rèm xe, nhẹ giọng bẩm báo.
Thân phụ của nữ thần tài.
Tạ Chước đưa tay vén rèm, móc lên móc ngọc, hơi gật đầu đáp lễ.
Nhữ Dương bá thở dài trong bụng—tiểu Trung Dũng hầu quả không hổ là cây báu nhà họ Tạ.
Tướng mạo tuấn mỹ, phẩm hạnh đoan chính, lại xuất thân hiển hách.
Nếu có thể được Tạ Chước làm rể, e rằng tổ phần Nhữ Dương bá phủ cũng phải bốc khói xanh.
Phải nghĩ cách để Phù Hi tiếp xúc với Tạ Chước mới được.
Nhỡ đâu có cơ hội thì sao.
“Tiểu hầu gia cũng là vào cung sao?” Nhữ Dương bá hỏi một câu thừa thãi.
Đi trên con đường này, ngoài vào cung còn có thể làm gì.
Tạ Chước cụp mắt, nhàn nhạt đáp: “Bệ hạ có chiếu truyền.”
“Xin thứ cho Tạ mỗ không thể nấn ná chuyện trò cùng bá gia.”
Hai mắt Nhữ Dương bá sáng rực, nghĩ tới mục đích nhập cung lần này, bèn vội vàng cất lời, giọng mang theo mấy phần sốt ruột xen lẫn thân thiết: “Tiểu hầu gia, ta và lệnh tôn xưa nay giao hảo, nội nhân ta cũng từng là cố giao với Trưởng công chúa, tiểu hầu gia ngày thường ít lui tới…”
“Vô lễ!” Yến Tầm quát lớn một tiếng.
“Nhữ Dương bá đừng ăn nói hồ đồ, Trưởng công chúa là thân thích hoàng gia, quý tộc tôn quý, sao có thể dây dưa với một nữ nhân đê tiện mặt dày vô sỉ, bị người nuôi làm ngoại thất? Lời lẽ như vậy, chẳng khác nào bôi nhọ thanh danh Trưởng công chúa!”
Nhữ Dương bá lạnh cả sống lưng—không phải chỉ trích Tào thị, mà là chỉ đích danh Vinh thị ở Giang Nam.
“Tạ mỗ nhận chiếu khẩn của bệ hạ.” Tạ Chước hơi nhướng mày, quanh thân phủ một tầng hàn khí lãnh đạm xa cách, như vầng trăng cao treo trên chín tầng trời, lời nói ra lại không cho phép nghi ngờ.
Thất bại trong việc bắt thân, Nhữ Dương bá cười gượng vài tiếng, vội bảo xa phu cho dừng xe né sang bên đường: “Tiểu hầu gia mời đi trước.”
Yến Tầm không khách khí, vung roi thúc ngựa, tiếng móng ngựa nhanh chóng vang lên xa dần.
Nhữ Dương bá tức đến nghiến răng, kéo mạnh rèm xe trở lại, trong mắt thoáng qua một tia âm trầm.
Không phải chỉ là đầu thai tốt thôi sao?
“Đi theo xe phủ Trung Dũng hầu, đừng để lộ mặt.”
Nhữ Dương bá cố đè nén cơn giận, cau mày dặn dò.
Trong đầu không kìm được lại hiện lên cảnh tượng lúc ban chiều, khi trưởng nữ đề nghị ông ta tái giá cưới hiền phụ.
Quả thực, xuất thân của Tào thị… đúng là không thể đưa lên mặt bàn.
Chỉ là một thuộc hạ của phủ Trung Dũng hầu cũng dám mặt không đổi sắc mắng Tào thị vô sỉ.
Tào thị… thật sự không xứng làm chính thê sao?
Thế nhưng…
Lại nhớ tới vẻ mặt nhẫn nhục cam chịu, chỉ cầu yên ổn của Tào thị.
Nhữ Dương bá bực bội xoa ấn đường.
Cách đó mấy chục trượng, Yến Tầm vừa đánh xe, vừa hứng thú bừng bừng hỏi: “Tiểu hầu gia, nguyên phối của Nhữ Dương bá và Trưởng công chúa thật sự từng quen biết sao?”
“Không rõ.” Tạ Chước mặt mày lãnh đạm, giọng nhạt như nước.
“Ngài không hiếu kỳ sao?” Yến Tầm truy hỏi.
“Chuyện gì đáng để hiếu kỳ?”
Năm y năm tuổi đã vào chùa Phật, lúc ấy Vinh thị mới gả vào Nhữ Dương bá phủ chưa đầy một năm. Đợi đến khi y mãn kỳ xuất tự, thì phu nhân Nhữ Dương bá đã thành người thiên cổ.
Ngay cả dung mạo thế nào y cũng không biết.
Một người xa lạ chưa từng gặp mặt, thì có gì đáng để hiếu kỳ?
Tạ Chước đưa tay vuốt ve chuỗi Phật châu còn hơi thô ráp, không hiểu nổi vì sao Yến Tầm lại có lòng hiếu kỳ mạnh đến thế.
Yến Tầm nghẹn họng.
Đó chính là mẫu thân của người khiến tiểu hầu gia động lòng loạn tâm mà!
Lỡ như ông trời mù mắt, Nguyệt lão nối nhầm tơ hồng, đến tiết Hàn Thực hay Trung Nguyên, tiểu hầu gia không chừng còn phải đi dâng hương đốt giấy cho Vinh thị.
“Vinh thị ở Giang Nam từng giàu nứt vách đổ tường, một phương khuynh tài đấy.” Yến Tầm thèm thuồng nói.
Tạ Chước: “……”
Yến Tầm đã lún quá sâu trên con đường mê tài mê của, không thể quay đầu nữa rồi.
“Nhữ Dương bá vội vã nhập cung giữa đêm, e là muốn giải thích tội danh xa hoa phung phí, một bữa ăn mà tốn cả mấy trăm, mấy ngàn lượng bạc với bệ hạ.”
Hàng mi dài rậm của Tạ Chước khẽ run: “Kinh thành tàng long ngọa hổ.”
Trước là nữ thí chủ ở chùa Phật Ninh, coi ngân phiếu như rác.
Nay lại tới Nhữ Dương bá phủ, một bữa ăn tiêu bạc ngàn lượng.
Yến Tầm mím môi.
Hắn có nên nói, rồng với hổ… đều là đại tiểu thư nhà họ Cố không?
Cổng cung đã ở ngay trước mắt, xe ngựa dừng lại.
Tạ Chước theo nội thị đã chờ sẵn ngoài cung môn bước vào trong hoàng thành.
Điện Cam Lộ.
“Thần tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn an.”
“Ninh Hà miễn lễ.”
Đế vương Trinh Long ngoắc tay với Tạ Chước, tiện tay ném cho y một phong mật thư: “Xem đi.”
Tạ Chước khẽ gật đầu nhận lệnh, cụp mắt nhìn lướt qua nội dung, lông mày nhíu lại.
Tin tức về Mẫn Quận công?
Mẫn Quận công là huynh cùng cha khác mẹ với Trinh Long đế, trưởng tử của tiên đế với một thứ phi, từng được tiên đế sủng ái hết mực, suýt nữa thì được chọn làm Thái tử.
Thân phận tôn quý, thế lực hiển hách.
Về sau bị kẻ xúi giục, làm phản mưu đồ soán vị, thất bại.
Theo luật Đại Khôn, tiên đế ra lệnh tru di toàn phủ Mẫn Quận công—thiếp thất, con cái, hết thảy đều bị xử trảm để tuyệt hậu, đoạn tuyệt hương hỏa. Sau đó lại giáng Mẫn Quận công xuống làm thứ dân, giam lỏng trong phủ, không cho ra ngoài.
Mẫn Quận công tự vẫn, được truy phong thụy hiệu là “Lệ”.
Về sau, lúc tiên đế gần đất xa trời, nhớ lại tình cũ, bèn phục phong lại tước vị quận công, đổi thụy hiệu thành “Mẫn”.
Từ đó về sau, người trong thiên hạ đều gọi là Mẫn Quận công.
Trong mật thư viết—Mẫn Quận công còn một đứa con trai sống sót, thoát được khỏi kiếp tru di năm xưa.
“Bệ hạ, tin tức này… có đáng tin không?”
Ánh mắt Trinh Long đế thâm trầm, nhận lại mật thư, giơ gần về phía ngọn nến chập chờn cháy.
Ánh lửa bập bùng, đốt mật thư thành tro tàn.
“Trẫm không biết.”
“Ninh Hà, việc này thật giả giao cho ngươi tra.”
“Trẫm muốn một kết quả rõ ràng không chút sai sót.”
“Nếu là thật—sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Trinh Long đế tuyệt đối không cho phép bất kỳ yếu tố nào, dù nhỏ như hạt cát, đe dọa đến ngôi vị và quyền lực của mình.
“Thần lĩnh chỉ.” Tạ Chước trầm giọng đáp.
Sắc mặt Trinh Long đế dịu xuống, đưa tay vỗ nhẹ vai Tạ Chước: “Ninh Hà, ngươi còn hợp ý trẫm hơn cả đám hoàng tử kia.”
“Đừng để trẫm thất vọng.”
Trái tim Tạ Chước khẽ trầm xuống.
Một câu nhẹ như mây gió, thật giả khó phân của quân vương, đủ khiến sóng gió nổi lên ngập trời.
Đây chẳng phải ơn sủng—mà là tai họa.
Các hoàng tử, đã không còn nhỏ nữa rồi.
“Vì bệ hạ phân ưu, là phận sự của thần.”
Tạ Chước cung kính đáp.
“Giúp trẫm mài chút mực.”
“Tuân lệnh.”
“Bệ hạ, Nhữ Dương bá cầu kiến ngoài điện.”
Tiếng the thé của thái giám từ ngoài truyền vào.
Lông mày Trinh Long đế khẽ nhíu lại, không ưa lộ rõ trên mặt.
“Truyền.”
Ngoài điện.
Nhữ Dương bá hít sâu một hơi, chỉnh trang y phục.
Vừa bước vào điện Cam Lộ liền quỳ xuống dập đầu thật mạnh: “Bệ hạ, thần có tội.”
“Thần nguyện tiếp nhận mọi hình phạt, không dám có nửa lời oán thán.”
Nhữ Dương bá cúi rạp người, hai tay dâng cao tấu chương xin tội qua đầu.
Trong mắt Trinh Long đế lóe lên một tia lạnh lẽo .
Đã có ngự sử nhanh tay lẹ mắt, sớm dâng tấu chương buộc tội ông ta lên rồi.
Hắn chưa vội xử lý, định chờ lâm triều sớm mai mới định đoạt.
Không ngờ Nhữ Dương bá lại biết điều đến vậy, canh ba đã vội vào cung xin tội.
Đúng là ngoan ngoãn.
“Trình lên đây.”