⛅️Editor:Mây
____________
Nhữ Dương bá nghẹn họng: “Vậy thì phạt đánh hai mươi trượng để răn đe, phạt quỳ từ đường kiểm điểm!”
“Cố Vinh, đêm đã khuya, chớ nấn ná ở An Khang viện.”
Cố Vinh khẽ gật đầu: “Phụ thân đi thong thả.”
Nhữ Dương bá vừa rời đi, tiểu Nguyễn thị liền ngẩng mắt nhìn Cố Vinh.
“Con rất giống mẹ con.”
Giọng của tiểu Nguyễn thị nhẹ như giọt sương đọng trên lá liễu cuối thu.
Chỉ cần ánh mặt trời ló rạng, giọt sương kia sẽ tan biến sạch sẽ.
Cố Vinh nhẹ xoa gương mặt, chống cằm ngồi: “Lão phu nhân và người trong bức họa của mẫu thân con không giống nhau cho lắm.”
Trong di vật của mẫu thân, có một bức họa nhỏ vẽ tiểu Nguyễn thị.
Gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, mày ngài như xuân sơn chẳng cần tô vẽ cũng xanh, mắt đẫm thu thủy tựa khóc lại chẳng phải khóc, môi anh đào phớt đỏ như muốn nói rồi lại thôi.
Bao nhiêu năm trôi qua, gương mặt ấy giờ đã phủ kín những nếp nhăn mảnh dày.
Mày xuân từng xanh, giờ chỉ còn vài sợi thưa thớt.
Đôi mắt từng mang nước thu, giờ trũng sâu, hờ hững không chút sinh khí.
Đó không chỉ là dấu tích năm tháng, mà còn là từng lớp lụn bại của một đời.
Cả cuộc đời của tiểu Nguyễn thị, chẳng khác nào một đóa hoa bị bẻ gãy.
Từ chiếc bình này chuyển sang chiếc bình khác, mỗi lần chuyển lại càng thêm héo úa.
“Vì sao lại đề nghị đón lão thân hồi phủ?” Tiểu Nguyễn thị hỏi thẳng.
Cố Vinh nghiêng đầu: “Người là lão phu nhân của Nhữ Dương bá phủ.”
Tiểu Nguyễn thị nhìn thẳng Cố Vinh, chậm rãi nói: “Cố Vinh, nể mặt lệnh đường, lão thân nói thêm một câu—rút chân sớm ngày nào, có lẽ còn tìm được một đường sống.”
Cố Vinh bật cười.
“Thế gian này, từ bao giờ từng thực sự chừa cho nữ tử một đường thoát?”
“Lão phu nhân có nhã hứng ra xem cảnh Tào đi nương chịu phạt không?”
Tiểu Nguyễn thị khẽ lắc đầu, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
“Vậy vãn bối cáo lui.”
Cố Vinh thi lễ, ung dung rời khỏi.
Ánh trăng như nước đổ xuống, xuyên qua tầng tầng mây mỏng, rải loang lổ lên người nàng.
“Đi tào đi nương hiện giờ ở đâu?”
“Từ đường.” Thanh Đường xách đèn lồng, khẽ đáp.
Ngoài sân từ đường, Tào thị đang quỳ phục trên chiếc băng ghế cũ kỹ, ngẩng đầu, mím chặt môi, viền mắt đỏ hoe, xa xa nhìn về phía Nhữ Dương bá.
Nước mắt lưng tròng nhưng mãi chẳng chịu rơi xuống.
Nhữ Dương bá đứng dưới mái hiên, mặt mang vẻ không đành lòng.
“Tào thị, ta…”
“Bá gia, ngài không cần nói nữa, thiếp… hiểu.” Tào di nương nở nụ cười dịu dàng, thấu hiểu lòng người.
Sự không nỡ trong lòng Nhữ Dương bá càng thêm mãnh liệt, ông ta hắng giọng, ánh mắt đảo qua đám nha hoàn, bà tử đang có mặt, trầm giọng nói: “Đừng quên thân phận của các ngươi.”
“Ồ, vậy là ta tới không đúng lúc rồi.” Cố Vinh cong mắt, cười tủm tỉm.
Nhữ Dương bá lạnh giọng: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Nhi nữ vừa bấm tay tính thử, đoán ra phụ thân sẽ nổi dậy lòng dạ nữ nhân.” Cố Vinh kéo chiếc ghế tròn sau lưng Nhữ Dương bá ra, bình thản ngồi xuống.
“Phụ thân từng lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, hẳn rõ hơn ai hết, trên đời này luôn có những kẻ… tuyệt đối không thể qua loa bịp bợm.”
“Người bịp hắn, hắn sẽ lột da người.”
Nói đoạn, nàng đưa tay chỉ về bàn thờ trong từ đường, giọng mang theo chút giễu cợt:“Phụ thân sẽ không định ăn hương uống sáp(*)đấy chứ?”
(*)Cụm “ăn hương uống sáp” (吃香喝蜡) là một thành ngữ tiếng Trung, nghĩa gốc rất mỉa mai và cay độc, bắt nguồn từ lễ cúng bái thần phật.
=> “Ăn hương uống sáp” chính là ăn nhang uống nến – tức là ăn đồ cúng của thần linh – mà cụ thể là ăn những thứ vốn dĩ không dành cho người, rất tội lỗi và mang hàm ý trừng phạt.
Cụm này thường dùng để:
=> Giả thần giả thánh, bị trời phạt, phải ăn nhang uống nến, chẳng khác nào tự hại mình.
__________
“Hay là, phụ thân nắm chắc rằng cả bá phủ nằm gọn trong tay, không một kẽ hở?”
Nói đến đây, Cố Vinh khẽ dừng lại, khóe môi cong lên.
Môi đỏ răng trắng.
Dưới ánh trăng, vẻ cười ấy lại mang theo đôi phần tà dị rợn người.
“Còn có cách đơn giản nhất —diệt khẩu người hành hình.”
(*)Cụm “diệt khẩu người hành hình” (原文: “将行刑之人灭口”) có nghĩa là giết người thi hành hình phạt để bịt miệng, nhằm che giấu sự thật, không để lộ ra âm mưu làm giả, dối trên lừa dưới.
___________
“Đến lúc đó, tự nhiên chẳng ai biết phụ thân làm giả, cố tình gạt…”
“Câm miệng!” Nhữ Dương bá giật phắt người lại.
Cố Vinh vẫn cười, nhàn nhã nhìn ông ta, thản nhiên như cũ.
Nhữ Dương bá giận tím mặt, ngực phập phồng dữ dội, thở hổn hển, tay siết chặt thành quyền, răng nghiến răng rắc, như thể có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Có ai lại dám trắng trợn đem hai chữ “khi quân” treo ngay mép miệng như vậy chứ?
Cố Vinh ánh mắt sáng rực, vẻ mặt hăng hái: “Phụ thân, nữ nhi có thể thay người diệt khẩu mà.”
“Bất quá chỉ là trừng trị mấy kẻ hạ nhân vô dụng, ba năm qua đi, nữ nhi tất có thể làm càng tốt hơn.”
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười, như tuyết rơi tĩnh mịch giữa gió lạnh đầu đông, khiến đám gia nhân trong sân không tự chủ mà rùng mình một cái.
Làn gió âm lãnh xuyên qua lớp xiêm y, lạnh đến tận xương.
Không ai ngăn nổi hồi ức về cảnh tượng huyết tẩy phủ Vọng Thư năm ấy do Cố Vinh gây nên. Máu chảy khắp viện, mùi tanh nồng sặc sụa như vẫn còn lẩn khuất trong không khí, mãi chưa tan.
“Đánh!” Nhữ Dương bá nghiến răng ken két, “Đánh thật nặng!”
Đám hạ nhân tay cầm gậy gộc, đưa mắt nhìn nhau.
Người đang nằm úp trên ghế dài kia, chính là đương gia chủ mẫu của Nhữ Dương bá phủ đấy!
Cố Vinh nhướng mắt liếc nhìn, kéo dài giọng: “Phụ thân, những hạ nhân già nua tai điếc mắt mờ nuôi trong hầu phủ bao năm qua quả thật vô dụng, chẳng bằng đánh chết hết đi là vừa.”
“Đổi một lứa hữu dụng khác.”
Nhữ Dương bá hít sâu một hơi, trầm giọng quát: “Đánh!”
Rốt cuộc có người hạ quyết tâm, vung gậy thật cao. Một tiếng “bốp!” vang lên xé gió, nện mạnh xuống.
Sắc mặt Tào thị trắng bệch.
“Phụ thân, xin tha cho mẫu thân đi.”
“Năm xưa, mẫu thân vì sinh đệ đệ Phù Cảnh mà tổn thương nguyên khí, nay lĩnh hai mươi trượng, e là tổn thọ.”
Cố Phù Hi nhào đến ôm lấy Tào di nương, nước mắt đầm đìa, quỳ rạp xuống khẩn thiết cầu xin.
“Nếu không vì nữ nhi cần ăn cá xà lân để bồi bổ, mẫu thân cũng không đến nỗi bị chỉ trích là xa xỉ hoang phí.”
Cố Vinh gõ nhẹ tay lên tay vịn ghế tròn, giọng nhàn nhạt: “Lão phu nhân trừng trị Tào di nương đâu phải chỉ vì xa xỉ hoang phí, mà còn bởi Tào di nương đã buông lời nguyền rủa phụ thân sớm chết.”
“Sao vậy, Phù Hi muội muội cũng muốn nhận hết vào mình ư?”
“Tin đồn đã lan khắp nơi, nếu là những nhà danh môn coi trọng lễ nghi, e là đã sớm hưu thê đuổi khỏi cửa rồi.”
“Phụ thân đối với Tào di nương, đã là nhân nghĩa lắm rồi. Phù Hi muội muội, đừng để phụ thân khó xử thêm nữa.”
“Lôi nhị tiểu thư ra!” Nhữ Dương bá mặt mày đen kịt, quát to.
Từng trượng lại từng trượng giáng xuống thân thể Tào thị.
Tiếng kêu rên thảm thiết ban đầu càng lúc càng yếu dần.
Tấm áo lụa màu ngọc trai trắng tinh đã sớm bị máu nhuộm đỏ, vết thương chồng chất, da thịt rách toạc, máu tươi loang lổ.
Khi đủ hai mươi trượng, cả người Tào thị như bị vớt ra từ nước.
Tóc tai rối bời, bết lại ướt nhẹp dính đầy mặt.
Tào thị cố níu một hơi thở, miễn cưỡng chưa ngất xỉu.
“Có thể giải ưu cho Bá gia, là phúc phận của thiếp.”
Lời vừa dứt, bà ta chậm rãi nhắm mắt lại.
Tim Nhữ Dương bá như bị một dây đàn vô hình khẽ khàng gảy nhẹ, run lên từng hồi, ông ta ba bước thành hai, vội vã chạy xuống bậc đá, định ôm Tào thị vào lòng.
“Phụ thân, chết không nổi đâu.” Cố Vinh lạnh như băng.
“Lúc này mà mềm lòng, e là hỏng việc đấy.”
Nhữ Dương bá gầm lên: “Dẫu thế cũng phải mời phủ y tới khám chứ!”
Khóe môi Cố Vinh khẽ nhếch, cười nhạt.
Năm xưa nàng bị roi quất, bị trượng đánh, phụ thân sao chẳng thấy nhớ đến việc mời đại phu?
Nàng nhớ rất rõ, lúc ấy phụ thân và Tào thị nói gì?
Khỏi nhanh thôi, không đáng lo.
Cứ như thể vết thương, nỗi đau của nàng, vốn chẳng đáng nhắc đến.
“Phụ thân, bao năm qua Tào di nương sống an nhàn sung sướng, thân thể được dưỡng rất tốt, hồi phục cũng sẽ nhanh thôi, không đáng lo.”
“Tào di nương tiết hạnh trung trinh, nếu biết mình để đại phu xem thân thể, sợ là sẽ nhảy giếng tự tận để chứng minh tiết liệt.”
“Phụ thân đây là muốn bức chết Tào di nương sao?”