⛅️Editor:Mây
___________
Trong lòng Nhữ Dương bá, Tào thị chỉ là vật điểm xuyết cho thêm phần rực rỡ, tuyệt không thể lấn át chính vị.
Ông ta trầm ngâm một thoáng, thở dài một tiếng:“Đành để Tào thị chịu chút uất ức vậy.”
“Lời ấy sai rồi!”
“Làm sao gọi là uất ức được?” Cố Vinh ra vẻ kinh ngạc.
“Tào di nương một mảnh chân tình với phụ thân, xem phụ thân như trời. Nay có thể thay phụ thân giải vây, hẳn là vui vẻ cam tâm, ngọt ngào như uống mật.”
“Nếu phụ thân nghĩ vậy là bà ấy chịu thiệt, chẳng phải đã khinh nhờn chân tâm của bà ấy sao?”
“Nữ nhi còn nhớ rõ, Tào di nương từng nói: cả đời chẳng cầu gì khác, chỉ mong quân tâm như nàng tâm, tương tri tương thủ.”
“Chỉ cần phụ thân để bà ấy trong lòng, thì bà ấy đã toại nguyện, cầu nhân được nhân rồi còn gì.”
“Phụ thân, đây chính là thành toàn cho mỹ nhân đấy.”
Nàng cố ý dùng chính miệng Tào thị từng nói, bịt kín đường lui của bà ta.
Nhữ Dương bá chỉ cảm thấy mây mù giăng kín đầu óc, hồ đồ mơ màng.
Nhưng không thể phủ nhận, lời nói ấy lọt tai, ngấm lòng, khiến ông ta thấy mềm nhũn như ngâm mình trong nước ấm, khoan khoái thỏa mãn, lâng lâng như bay.
Thì ra, đứa nghịch nữ Cố Vinh này cũng có lúc biết nói lời hay ý đẹp.
“Tào thị một lòng một dạ với vi phụ, quả thật chí thành chí thiết.”
Nhữ Dương bá xoa xoa chòm râu, thần sắc ung dung, đắc ý dào dạt.
Cố Vinh khẽ cong khóe môi, thờ ơ phụ họa:“Phải, là chí… chân chí thiết.”
Nhữ Dương bá nhíu mày nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị.
Ngoan ngoãn như vậy, ngược lại khiến ông ta bất an.
Cố Vinh mặt không đổi sắc, để mặc ông ta dò xét, chỉ thản nhiên nói:“Phụ thân, người nên đi rồi.”
“Đây là Xuân Huyền viện.” Nhữ Dương bá nhắc nhở. Ý tại ngôn ngoại, kẻ nên đi là Cố Vinh.
Cố Vinh khẽ nhấc mí mắt:“Nếu là con, giờ này đã phi ngựa đến Thanh Vọng quán rước tổ mẫu hồi phủ.”
Nhữ Dương bá trừng mắt, giận dữ quát:“Tiện phụ ở Thanh Vọng quán đó thì liên quan gì đến ngươi! Dám gọi là tổ mẫu?”
“Phủ trung sóng gió thế này, phụ thân lại sợ thẻ tử nhát gan, càng nên mời tổ mẫu xuất sơn, chấn hưng gia phong, lập lại quy củ, dạy dỗ con dâu.”
Cố Vinh vừa vuốt chiếc vòng ngọc trắng nơi cổ tay, giọng nhẹ như nước:“Nếu không phải tổ mẫu xử phạt Tào di nương, thì ai xử đây?”
“Chẳng lẽ chờ đến khi Ngự sử đài dâng tấu, kinh động thánh thính, để đến mức cung trung đích thân ban chỉ xử phạt một Tào di nương chẳng ra thân phận ư?”
“Phụ thân, như vậy chẳng khác nào làm khó Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương.”
“Tào di nương, nào phải mệnh phụ triều đình đâu!”
“Phụ thân, nữ nhi còn nhớ rõ, năm xưa người cũng từng anh minh thần võ, nhìn xa trông rộng lắm kia mà, sao từ sau khi nâng Tào di nương làm chính thất lại trở nên… khó mà diễn tả?”
“Hay là… đúng như câu ‘gần mực thì đen, gần ngu thì dại’?”
Trên trán Nhữ Dương bá gân xanh nổi lên, sắc mặt biến hóa liên tục, khi thì do dự, khi thì giằng co.
“Ngươi thực sự không phải cố tình nhằm vào Tào thị sao?”
Cố Vinh mỉm cười thẳng thắn:“Phụ thân sáng suốt, nữ nhi quả có tư tâm, đang mượn việc công trả thù riêng.”
“Nhưng cũng là đang cứu phụ thân, cứu cả Nhữ Dương bá phủ.”
“Dù sao nữ nhi là người sẽ chiêu thân nhập tế, gia nghiệp Nhữ Dương bá phủ này, cũng có một phần của nữ nhi.”
“Hưng suy của bá phủ, nữ nhi há có thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Phụ thân, nếu còn chần chừ nữa, trời sắp tối, đường núi càng thêm khó đi đấy.”
“Bá phủ có con trai, cần gì ngươi chiêu thân! Đừng có nói bậy!” Nhữ Dương bá hừ lạnh, hất tay áo.
“Chuyện nơi đây, không cần ngươi bận tâm.”
Cố Vinh đứng dậy, hành lễ nhàn nhã, rồi thảnh thơi bước ra.
Trong nội thất.
Cố Phù Hi nghe xong, tựa như rơi xuống hầm băng.
Nhìn mẫu thân đang nhíu mày hôn mê chưa tỉnh, nàng chỉ cười khổ không lời.
Phụ thân nàng, xưa nay chưa từng là chỗ dựa được.
Nàng nhìn thấu, nhưng mẫu thân lại cứ tự lừa mình dối người.
Mẫu thân thường nói, những ngày tháng khuất nhục không dám thấy ánh mặt trời, đều là do họ Cố kia gây ra.
Là Cố Vinh, cùng con cái của Cố thị, chiếm tổ chiếm vị, giành hết mọi thứ.
Phải hận Cố thị!
Phải hận cả đám con cháu Cố thị!
Nhưng… người thực sự đáng hận nhất, thật sự là Cố thị sao?
Bên nghiêng cầu Y Xà
“Một bữa ăn tiêu đến vài trăm, cả ngàn lượng bạc?!”
Những vò rượu ngả nghiêng, hương rượu nồng nàn như thấm cả vào xương.
Yến Tầm suýt quên cả nuốt, mắt trợn tròn nhìn khách rượu, thất thanh hỏi lại.
Thấy thế, khách rượu xách vò rượu, thản nhiên ngồi xuống đối diện hắn.
“Truyền khắp cả rồi, còn giả được chắc?”
“Vân nương tử, mang bát rượu lại đây.”
Khách rượu nghiêng đầu gọi lớn.
Một bát rượu vào bụng, lời nói cũng tuôn ra như thác.
Chuyện xảy ra ở Nghê Thường Các, được y kể lại sống động như thật.
Mà khéo thay, khách rượu này chính là cháu của nhị chưởng quầy Nghê Thường Các, tình cờ có mặt chứng kiến toàn bộ.
Càng nghe, sắc mặt Yến Tầm càng thêm phức tạp.
Cố Vinh đúng là tổ tông của những kẻ bị chém giá!
Tình hình Nhữ Dương bá phủ, người khác không rõ, hắn còn lạ gì?
Một nhà dỏm danh vọng, ngoài cái tước vị chống đỡ mặt mũi thì chẳng còn gì hết.
Một bữa cơm, ngốn mấy trăm đến cả ngàn lượng?
Nhữ Dương bá phủ… xứng sao?
Tiền ai chi?
Đương nhiên là của Cố Vinh.
Hắn nghe mà tim như nhỏ máu.
Chợt cảm thấy, hai vạn lượng hắn đưa… đúng là quá ít.
Cố Vinh chính là cơm áo của Nhữ Dương bá phủ, trên dưới cả phủ dập đầu bái lạy cũng chẳng oan.
Vậy mà vì sao nàng lại mang tiếng xấu muôn phần?
Hắn phát hiện một sơ hở.
Nếu thanh danh hư hỏng kia là giả…
Hắn nguyện mạo hiểm chịu gậy trách phạt từ Trưởng công chúa, để ra mặt làm mai!
Hắn nhất định phải điều tra kỹ tình hình Nhữ Dương bá phủ.
Yến Tầm hạ quyết tâm.
Không phải hắn tham bạc mà đánh mất cốt khí—mà là lo nghĩ cho việc chung thân đại sự của tiểu hầu gia cả đấy!
Yến Tầm ngửa đầu uống cạn, để lại bạc trắng, quay người rời đi.
Hoàng hôn buông xuống.
Nhữ Dương bá phủ.
An Khang viện.
Ánh nến leo lét.
Tiểu Nguyễn thị mặc đạo bào xám tro, búi tóc gọn ghẽ bằng trâm gỗ, mắt khép hờ, nét mặt không vui không buồn.
Giữa lúc Nhữ Dương bá ngang ngược bắt bẻ, lắm lời không dứt, thì ánh mắt Cố Vinh đã kín đáo quan sát tiểu Nguyễn thị – phụ nhân nét mặt đạm bạc, thần tình lạnh lùng đến mức chẳng còn chút dáng vẻ phàm nhân nơi trần thế.
Nàng còn nhớ mang máng, tiểu Nguyễn thị và mẫu thân của Nhữ Dương bá vốn xuất thân cùng tộc. Khi đại Nguyễn thị lâm bệnh nặng, nhà họ Nguyễn lập tức đưa tiểu Nguyễn thị – con gái thứ xuất – vào cửa.
Tang sự chưa xong, hỉ sự đã đến.
Khi ấy tiểu Nguyễn thị vừa cập kê, gả cho lão Nhữ Dương bá đã ngoài bốn mươi.
Thành thân được sáu năm, lão Nhữ Dương bá tạ thế.
Tiểu Nguyễn thị hai mươi mốt tuổi, thành quả phụ.
Tân nhiệm Nhữ Dương bá chẳng hề phân trần, thẳng tay đưa tiểu Nguyễn thị lên Thanh Vọng quán, nơi hoang vắng tiêu điều, thê lương khổ hạnh.
Ra ngoài thì nói, nàng cam nguyện lên núi vì vi phu tụng kinh cầu phúc.
Người rỗi chuyện lại đoán: Nhữ Dương bá ghi hận tiểu Nguyễn thị không biết xấu hổ, khiến mẫu thân ông ta giận đến bệnh tình thêm nặng, nên mới ra tay vô tình như vậy.
Đời trước, nàng cũng từng nghĩ thế.
Nhưng sau khi gả cho Phó Tự Khanh nhiều năm, vô tình dò biết một chuyện: Trong mười mấy năm ở Thanh Vọng quán, tiểu Nguyễn thị từng có thai, sau đó sẩy.
Mà kẻ lui tới Thanh Vọng quán, không ai khác chính là Nhữ Dương bá.
Phụ thân nàng.
Nhớ khi biết được tin ấy, cứ như sét đánh giữa trời quang, đầu óc nàng oanh một tiếng – trống rỗng mà ong ong vang dội.
“Xin Bá gia nói thẳng, muốn lão thân làm gì?”
Tiểu Nguyễn thị bỗng mở miệng, cắt ngang những lời giáo huấn khiến người ta buồn nôn của Nhữ Dương bá.
Giọng nói bà như lá khô trong gió đông giá buốt – không mang chút cảm xúc, cũng không vương chút hơi người.
Nhữ Dương bá toàn thân lượn lờ oán khí, nghiến răng ken két:“Ngươi là lão phu nhân của Nhữ Dương bá phủ, chưởng sự quản gia vốn là trách nhiệm của ngươi!”
“Chuyện nên làm, còn cần bổn Bá dạy ngươi sao?”
Tiểu Nguyễn thị không mặn không nhạt, bình thản đáp:“Vậy thì cứ theo quy củ mà làm.”
“Phạt hai mươi trượng, sau đó quỳ từ đường sám hối.”
Nhữ Dương bá nhíu mày:“Thân thể Tào thị yếu ớt, sao chịu nổi trượng hình?”
“Phụ thân.”
Cố Vinh thu ánh nhìn, nhàn nhạt lên tiếng:“Nhữ Dương bá phủ thế đơn lực bạc, e rằng cũng chẳng gánh nổi sóng to gió lớn đâu.”
________
(*)Tiểu Nguyễn thị là kế mẫu của Nhữ Dương bá, tức là mẹ kế của ông ấy, xét về vai vế thì:
Tuy nhiên, vì tiểu Nguyễn thị từng bị đưa lên đạo quán (thanh tu) và không còn hiện diện trong phủ, lại không có con cái nối dõi, nên địa vị trong phủ khá mờ nhạt, thậm chí bị cố ý gạt ra khỏi vai trò trưởng bối thực sự. Trong văn cảnh, Cố Vinh gọi bà là tổ mẫu một cách gián tiếp và dùng thế để ép Nhữ Dương bá phải đưa bà hồi phủ “trị gia lập quy”, dựa vào vai trò danh nghĩa ấy.