⛅️Editor:Mây
_____________
(*)“Tâm duyệt” (心悦) là một cách nói cổ trang, thường dùng trong văn học ngôn tình cổ đại, mang nghĩa “thầm yêu”, “có tình cảm sâu sắc trong lòng”.
Cụ thể:
Gộp lại, “tâm duyệt” tức là lòng sinh yêu mến, tâm có cảm tình, thường là một dạng yêu thầm mà chưa nói ra, hoặc tình cảm sâu nặng mà không nhất thiết phải biểu hiện công khai.
_________________
Yến Tầm bừng tỉnh, cười khổ:“Không đau khổ gì.”
Lòng khổ, mệnh cũng khổ.
Chuyện bên Trưởng công chúa, chỉ e hắn vẫn phải thay tiểu hầu gia giữ kín.
Nhưng ngày sự tình bại lộ, e cũng chính là ngày hắn, Yến Tầm, bị lột da róc xương.
“Tiểu hầu gia, thuộc hạ có lời… không rõ có nên nói hay không.”
Tạ Chước thản nhiên đáp:“Nói.”
Yến Tầm cắn răng, nói liều:“Phòng thiền ở Phật Ninh tự… thật sự không có cảnh tóc mai rủ xuống, trâm rơi khẽ khàng, xuân tình dào dạt đó chứ?”
Bước chân Tạ Chước khựng lại, nhịp tim phút chốc rối loạn, dồn dập va vào lồng ngực.
Trâm… có rơi không?
Có lẽ đã rơi rồi.
Tua rua đầu trâm nhẹ nhàng lay động, lạnh buốt lướt qua cổ hắn,như bông tuyết đầu mùa chạm lên má người, khẽ khàng vuốt ve làn da lạnh giá.
Xuân ý có nảy sinh không?
Tạ Chước hỏi lòng—Hẳn là… có.
Nhưng tuyệt đối không phải thứ “xuân ý” mà Yến Tầm đang ngụ ý.
“Yến Tầm, chớ nói càn.”
“Tiết hạnh nữ tử, không thể nhục mạ.”
“Thanh hỏa hoàn cũng chỉ có hạn thôi.”
Lời vừa dứt, Yến Tầm chẳng những không thấy nhẹ lòng, trái lại trong dạ càng thêm bối rối.
Đúng thế—Người giữ lọ ngọc chứa thuốc chính là hắn, số lượng mỗi lần thêm bớt đều nắm rõ.
Người trúng dược là Cố Vinh, nhưng số thanh hỏa hoàn lại thiếu mất hai viên.
Điều đó… chỉ có thể chứng minh một việc:
Tiểu hầu gia đã động tình rồi!
Sấm sét giữa trời quang!
Sóng gió nổi lên từ mặt hồ phẳng lặng!
Chi tiết quan trọng như vậy, thế mà hắn lại chẳng hề hay biết!
Trong phòng thiền Phật Ninh tự, hoa nhất phẩm hồng nở rộ giữa trời đông rét mướt, cuối cùng cũng thắp lên chút ấm nóng nơi cõi lòng giá lạnh.
Yến Tầm nuốt nước bọt, giọng căng thẳng, lắp bắp hỏi:“Tiểu hầu gia, thuộc hạ cả gan hỏi một câu… người thấy vị cô nương hôm ấy trong phòng thiền… thế nào?”
“Khắc kỷ phục lễ.”
Tạ Chước liếc mắt nhìn hắn, giọng vốn phẳng lặng giờ lại pha thêm vài phần nghiêm nghị:“Yến Tầm, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói.”
“Ngươi rốt cuộc lo điều gì?”
“Hết lần này tới lần khác bóng gió thăm dò, là vì sao?”
Yến Tầm trong lòng gào khóc—Dĩ nhiên là lo tiểu hầu gia nhà hắn bị Cố Vinh, tiểu hồ ly tinh kia, gài bẫy rồi!
“Ngươi đã điều tra được thân thế của nàng rồi sao?”
“Ngươi e dè tính tình, thủ đoạn của nàng à?”
“Ngươi không muốn ta vướng vào nàng ấy sao?”
Tạ Chước ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt giao nhau, ba câu hỏi liên tiếp, giọng điệu tuy nhẹ nhưng đầy xác quyết.
Yến Tầm chột dạ quay đi, lòng hối hận không thôi—Là ai cho hắn can đảm mà dám múa mép trước mặt tiểu hầu gia thế này chứ?
“Tiểu hầu gia cho rằng nàng không phải người tốt sao?”
Tạ Chước nhíu mày:“Tốt là gì, xấu là gì?”
“Nàng từng sát hại người vô tội?”
“Hay là—”
Chưa dứt câu, Yến Tầm đã gật đầu như gà mổ thóc.
Tạ Chước: …
“Ngươi chắc đó là người vô tội?”
Yến Tầm gật rồi lại lắc.
Đan Chu bị xuân dược hành hạ đến chết, chẳng thể nói là vô tội.
Còn đám nô tỳ, hạ nhân chết dưới tay Cố Vinh ở phủ Nhữ Dương bá thì hắn chẳng dám chắc.
Năm ấy, đại tiểu thư Cố Vinh được đồn là đích thân cầm đao chém người, dửng dưng ra lệnh đánh chết hơn chục mạng sống.
Chuyện bên trong, hắn chẳng tường tận,chỉ biết phủ Nhữ Dương bá năm đó, thực sự đã đưa ra ngoài hơn mười cỗ thi thể được cuốn trong chiếu rơm.
Năm ấy, nàng chỉ vừa mười hai.
“Yến Tầm, nếu chưa tỏ tường mọi chuyện, thì chớ nên vội kết luận đúng sai. Lại càng không thể hồ đồ định đoạt thị phi.”
Tạ Chước vẫn nhớ rất rõ—Khi nàng lao vào lòng hắn trong phòng thiền, câu đầu tiên nàng hỏi là:Ngươi đã đính hôn chưa? Có người trong lòng chưa?
Nghĩa là… nàng còn có ranh giới.
Lúc nàng rút cả xấp ngân phiếu, khẩn cầu hắn giúp mình một lần, hắn đã biết—Nàng không phải kiểu nữ tử dịu dàng, đoan trang như thiên hạ vẫn mến, nhưng tuyệt đối không phải hạng người đê tiện bất lương.
Một người dù trúng phải xuân dược mạnh đến vậy, vẫn biết lễ nghĩa, biết dùng tiền bạc cầu xin thay vì uy hiếp ép buộc—Liệu có thể tệ đến mức nào chứ?
Tạ Chước nghiêm túc nghĩ vậy.
Yến Tầm chỉ muốn ngửa mặt kêu trời—Tâm của tiểu hầu gia đã nghiêng tới tận chân trời rồi!
Biết đâu Cố Vinh từ lâu đã quăng người lên chín tầng mây, chẳng thèm ngó lại nữa!
“Tiểu hầu gia… người có tâm duyệt nàng ấy không?”
“Chỉ là một lần gặp mặt, nói chi là tâm duyệt.”
“Ngươi còn thắc mắc gì nữa?” Tạ Chước nhướng mày.
Khí thế vô hình bức người, Yến Tầm lập tức cụp mắt, ủ rũ đáp:“Không… không có.”
Tạ Chước phất tay áo:“Đã không còn vấn đề gì, vậy mau chép lại bản thảo, giao cho thư cục in sách, giá cả thấp một chút cũng được, miễn sao chuyện này được truyền rộng trong thiên hạ.”
Yến Tầm: ???
Đây mà gọi là “nói chi là tâm duyệt” sao?
Hắn học ít thật, nhưng cũng không ngốc đến mức bị lừa như vậy đâu!
Tạ Chước thong thả mở lời:“Chuyện viết khá—ý tứ phong phú, khơi được tò mò, tiết tấu nhịp nhàng, tầng tầng lớp lớp, từ ngữ trau chuốt lại không cầu kỳ tối nghĩa, hiếm có.”
“Nỗi vui riêng chẳng bằng niềm vui cùng sẻ chia.”
Chỉ một lão kể chuyện ở Nhất Chi Xuân, làm sao đủ sức thổi bùng cơn gió lan khắp thượng kinh?
Yến Tầm mím môi, thấp giọng nói:“Tiểu hầu gia, người chưa rõ tình hình.”
“Trong truyện, kỹ nữ tâm cao khí ngạo ấy, người nàng muốn gả, chính là Vĩnh Ninh hầu.”
“Vĩnh Ninh hầu được bệ hạ trọng dụng, còn hầu phu nhân thuở nhỏ từng là bạn đọc sách với Trưởng công chúa. Nay lại đem chuyện riêng tư của Vĩnh Ninh hầu phơi bày rầm rộ như vậy, chỉ e sẽ dẫn đến nghi kỵ và lời ra tiếng vào không đáng có.”
Tạ Chước dường như chẳng bận tâm, hỏi ngược lại một câu chẳng ăn nhập:“Vậy… vị thư sinh sa cơ kia, là con của Vĩnh Ninh hầu sao?”
Yến Tầm vội đáp:“Vĩnh Ninh hầu không thừa nhận.”
“Thiên hạ ai chẳng biết, Vĩnh Ninh hầu phu phụ là thanh mai trúc mã, tình thâm nghĩa trọng, xưa nay chẳng nạp thiếp thêm phòng, sao có thể—”
Chưa dứt lời, Tạ Chước đã lạnh nhạt ngắt ngang:“Nếu thực sự thâm tình như vậy, thì đêm trước ngày đại hôn, sao lại đến Vạn Xuân lâu vui vầy tửu sắc với kỹ nữ?”
Hắn chưa từng trải qua cảm giác được cưới người mình yêu,nhưng hắn biết rõ, người có lương tâm, có lễ nghĩa,dù tâm chưa chắc kiên, cũng chẳng thể trước đêm thành thân mà còn phong lưu phóng túng, rượu chè thân mật với hoa khôi.
Yến Tầm nghe vậy, nhất thời cứng họng, nghẹn lời.
Hồi lâu sau mới lắp bắp:“Tiểu hầu gia… đó không phải trọng điểm.”
“Trọng điểm là, chuyện năm đó, Vĩnh Ninh hầu vẫn luôn giữ kín như bưng.”
Tạ Chước giơ tay lật giở bản thảo, giọng dửng dưng:“Bài viết dài hơn tám nghìn chữ, nhưng chỉ đôi dòng nhắc tới người mà kỹ nữ kia một lòng hướng tới.”
“Nếu Vĩnh Ninh hầu vẫn nhất quyết nhận vào mình…”
“Vậy chính là Vĩnh Ninh hầu trong lòng có quỷ!” Yến Tầm dứt khoát tiếp lời, âm thanh vang dội.
Tạ Chước khẽ gật đầu:“Có lý.”
“Ngươi lui đi. Còn hộp điểm tâm, để ta giữ.”
Dứt lời, hắn bước lên chiếc xe ngựa đậu bên vệ đường, giẫm lên bệ thấp mà lên xe.
Ngồi vào trong, hắn khẽ day trán, nhắm mắt tĩnh tâm.
Đứa con không được thừa nhận của Vĩnh Ninh hầu,nếu đã được người ta dốc lòng sắp xếp giúp đỡ, thì đa phần người sắp đặt hẳn là nữ nhi nhà quyền quý.
Tạ Chước không khó để nhìn ra—Yến Tầm đang cố ý che giấu thân phận thật sự của nữ tử kia.
Mà thôi.
Hắn không có ý cưới vợ, chỉ là khách qua đường, gặp một lần là đủ.
Đã qua một phen sóng gió, về sau yên ổn riêng phần.
Còn chuyện giúp nàng hôm nay,cứ xem như là… một lần trừ đục giữ trong vậy.
Tại Tứ Phương Thư Cục.
Yến Tầm không ngờ lại chạm mặt Cố Vinh.
Cố Vinh hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua Yến Tầm mấy lần, như có điều nghi hoặc.
Gương mặt này… có vẻ rất quen.
Quen đến mức khiến nàng không thể không liếc nhìn thêm đôi lần.
Ánh mắt kia, thần thái kia…
Thoáng mang vài phần dáng dấp của kẻ theo hầu “nam Bồ Tát” ở Phật Ninh tự hôm đó.
Giống mà không hẳn giống.
Không giống, mà lại cứ như giống.
Kỳ quái thật!
Cảm giác ngờ vực dâng lên trong lòng nàng như thủy triều, cuộn trào không dứt.
Còn Yến Tầm—Trong lòng như có tiếng nổ rền vang—
Cố Vinh!
Nữ giả nam trang!
Đúng rồi, tiểu hầu gia khi ấy khác thường như thế, chẳng phải cũng vì nhìn thấy nàng sao?
Hương thơm vương trên người nàng, nhàn nhạt phảng phất, chưa kịp tan hết.
Chính là mùi hương đặc chế của Nhất Chi Xuân.