⛅️Editor:Mây
_____________
Gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, phất phơ dải lụa trên tóc, tựa như nhành liễu non bay bay.
Ngón tay thon dài lướt nhẹ qua lan can sơn son chạm khắc tinh xảo, thiếu niên áo trắng tựa mình nhìn xuống phố, ánh mắt trầm lặng dõi theo thiếu niên gầy gò đứng ở đầu bên kia con đường — một kẻ khoác áo thư sinh, tay vung quạt, dáng dấp tuấn tú phóng khoáng, đôi mắt sáng như sao trời.
Nữ cải nam trang, không hề tinh tế.
Cảnh vật xa lạ, nhưng động tác kia lại quá mức quen thuộc — tay đưa ngân phiếu, hào sảng tiêu tiền.
Không cần đoán cũng biết, kẻ đó tuyệt không thiếu bạc.
Ngón tay Tạ Chước khẽ run, nhớ tới xấp ngân phiếu trong túi tiền của mình.
“Tiểu hầu gia.”
Thanh âm của Yến Tầm vang lên từ phía sau.
Tạ Chước thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn lại.
“Bánh ngọc lê trắng và cao sữa Như Ý đã mua rồi.”
Yến Tầm như khoe vật quý, giơ giơ hộp điểm tâm trong tay.
Yến Tầm như hiến vật quý, giơ chiếc hộp bánh lên lắc lắc.
Tạ Chước gật đầu, giọng nhàn nhạt: “Không cần vội về phủ Trưởng Công chúa. Xuân trà nơi này, nước trà trong vắt, vào miệng ngọt ngào, hậu vị nhẹ mà dài, chi bằng nán lại thêm một chén.”
Yến Tầm hơi sửng sốt, trong lòng dấy lên ngờ vực.
Phủ Trưởng Công và phủ Trung Dũng hầu lại thiếu gì trà ngon?
Nhưng thấy Tạ Chước an nhiên tự tại ngồi bên cửa sổ, thưởng trà, mắt nhắm hờ như đang say trong mùi hương trà thanh nhã, vẻ mặt trầm tĩnh, khí độ ung dung, thực sự giống như vì xuân trà mà ở lại.
Yến Tầm cất nghi ngờ vào lòng, cũng ngồi xuống đối diện, nhận trà từ tay tiểu nhị, dùng nắp chén gạt bọt, nhấp một ngụm.
…Tầm thường vô vị.
Sao có thể so với cống trà được Thánh thượng ban thưởng?
Hay là, tiểu hầu gia ăn quen sơn hào hải vị rồi, nay muốn đổi khẩu vị, thử chút thanh đạm?
Càng nghĩ, Yến Tầm càng cảm thấy có lý.
Tạ Chước ánh mắt vẫn dõi ra ngoài cửa sổ, theo bóng dáng thiếu niên gầy gò kia cho đến khi hoàn toàn khuất dạng, bỗng mở miệng hỏi:“Yến Tầm, ngươi từng nghe kể chuyện trong trà lâu chưa?”
“Đã từng.”
“Thiện ác cuối cùng đều có báo, nhân gian chính đạo vốn gập ghềnh.”
Tạ Chước đặt chén trà xuống, nghiêng người nhìn bảng hiệu phía đối diện — ba chữ cổ kính: Nhất Chi Xuân.
Yến Tầm khẽ nhướng mày — hiểu ra:“Tiểu hầu gia muốn đi nghe thử sao?”
Tạ Chước khẽ vuốt chén trà đã nguội, môi mỏng cong nhẹ:“Cũng được. Vào nghe một chút vậy.”
Dứt lời, hắn đứng dậy, để lại bóng lưng thon dài tao nhã.
Yến Tầm lắc đầu cười khổ.
Hóa ra tiểu hầu gia chẳng phải có lòng yêu trà, mà là lòng rối vì người.
Hắn xách hộp điểm tâm, ba bước thành hai, đuổi theo phía sau.
Một cây quạt xếp, một chiếc mõ gõ.
“Trên trời sao nhiều trăng chẳng sáng, dưới đất người đông dạ chẳng yên.”
Trong đại sảnh Nhất Chi Xuân, Tạ Chước ngồi nghiêng đầu chống cằm, lặng lẽ lắng nghe vị lão tiên sinh đầu tóc bạc trắng kể lại một hồi chuyện ly kỳ, lúc trầm lúc bổng, câu chuyện như nước chảy mây trôi, khiến người nghe say mê.
Một kỹ nữ cao vọng trèo rồng kết phượng.
Một thư sinh sa cơ mặt gian tướng xảo, lòng dạ bất chính.
Đất Phật thanh tịnh, lại nảy sinh tà niệm.
…Nàng ấy có thù oán gì với thư sinh sa cơ kia sao?
Tạ Chước ngẫm nghĩ trong lòng.
Hay nói đúng hơn, thư sinh sa cơ trong lời kể chính là hung thủ đã hạ độc trong Phật Ninh Tự?
Yến Tầm nghe càng lúc càng thấy quen tai.
Mẫu thân của Phó Tự Khanh chẳng phải chính là hoa khôi vọng tưởng trèo cao sao?
Còn cái cảnh trong chùa ấy, chẳng phải là chỉ đích danh chuyện Phó Tự Khanh mưu sự bất thành, còn tự rước hoạ sao?
Câu chuyện này… không phải là do đại tiểu thư của phủ Nhữ Dương bá – Cố Vinh – viết đấy chứ?
Ánh mắt Yến Tầm dần trở nên nghiêm trọng, lặng lẽ liếc nhìn Tạ Chước, như đang đo lường điều gì.
Ngoài ý muốn sao?
Tạ Chước khẽ nghiêng đầu, hỏi:“Yến Tầm, ngươi thấy câu chuyện này thế nào?”
“…Rất đặc sắc.”
Xuất phát từ đời thật, cao hơn cả đời thật.
Dù sao, chính hắn tận mắt chứng kiến Cố Vinh ra tay tàn nhẫn, từng bước tính toán.
“Ta cũng nghĩ vậy.”
“Lão tiên sinh, tại hạ rất thích câu chuyện này, không biết ngài có thể nhượng lại bản thảo chăng?”
Hắn cúi đầu, hai tay dâng lên thỏi bạc trắng.
Ánh mắt lướt qua tập bản thảo trên bàn — nét bút phóng khoáng, tùy ý tung hoành.
Không giống nữ tử thông thường bút tích đoan trang, nghiêm cẩn.
Mà là nét chữ như người — kiêu ngạo, ngang tàng, khó thuần phục.
Lão tiên sinh râu tóc bạc trắng: !!!
Ông đây ăn vận may gì thế này?!
Chưa đầy nửa canh giờ mà vừa có ngân phiếu, giờ lại thêm bạc trắng!
Thần Tài cuối cùng cũng nhớ tới một tín đồ thành kính như lão rồi sao!?
“Có thể, có thể chứ!”
Lão nhân kể chuyện tay run run đưa bản thảo ra, lại không nhịn được mà… cắn thử thỏi bạc.
Tạ Chước khẽ hỏi:“Lão tiên sinh, người viết bản thảo này có để lại điều gì kiêng kỵ hay yêu cầu đặc biệt gì không?”
Lão ngắm nghía bạc, cười tươi rói đáp:“Không có gì phức tạp, chỉ là muốn ta kể mỗi một câu chuyện này, liên tục nửa tháng.”
Tạ Chước cụp mi:“Vậy xin phiền lão tiên sinh giữ đúng lời.”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi!”
Yến Tầm bên cạnh đã ngơ ngác hoàn toàn.
Hắn thật sự nghi ngờ bản thân đã bỏ sót điều gì đó vô cùng quan trọng rồi…
Linh cảm mách bảo, tiểu Hầu gia hẳn đã sớm đoán ra thân phận thật sự của người viết bản thảo kia.
Vậy… tiểu Hầu gia có biết người ấy chính là Cố Vinh không?
Trong khoảnh khắc ấy, Yến Tầm chỉ cảm thấy áo mỏng không ngăn nổi từng cơn gió lạnh, trong lòng trĩu nặng như bị dìm trong đá chì.
Hắn lẽo đẽo theo sau Tạ Chước, đầu óc mơ hồ, lòng đầy ngổn ngang mà chẳng biết mở miệng thế nào.
Chẳng lẽ hắn có thể đường đột hỏi thẳng tiểu Hầu gia rằng—có phải mới gặp Cố Vinh một lần đã bị câu thành con cá chép mép cong (*)rồi không?
(*)(nguyên văn: 钓成翘嘴 — thành ngữ chỉ việc bị người khác quyến rũ đến mức mất phòng bị, sa vào tròng, như cá bị câu dính lưỡi rồi cong mép không thoát được)
Trời ạ, đó là đại tiểu thư tai tiếng nhất kinh thành, là đích nữ của phủ Nhữ Dương Bá từng khiến trăm nhà e dè, quan lại chốn kinh kỳ ai nhắc đến cũng phải lắc đầu ngao ngán.
Bất nhân, bất hiếu, bất đễ, tàn nhẫn.
Nếu đem viết vào kinh Phật, thì kẻ như nàng không bị độ hóa cũng sẽ bị siêu độ cho xong chuyện.
Nhưng nghĩ đến dung mạo khuynh thành và cách hành xử quyết liệt của Cố Vinh, Yến Tầm lại cảm thấy—tiểu Hầu gia động lòng cũng chẳng phải chuyện khó hiểu.
Cuộc sống của tiểu Hầu gia vốn giống như ánh mặt trời mùa đông:Sáng rõ mà lạnh lẽo.
Bề ngoài thì phong lưu phú quý, kỳ thực bên trong lại nhạt nhòa vô vị, tĩnh lặng đến mức khô khốc.
Còn Cố Vinh thì sao?
Nàng là nhành nhất phẩm hồng nở rộ giữa mùa đông giá lạnh.
Lá đỏ tươi dày rợp, rực cháy như lửa lò giữa đêm đông.
Nóng bỏng. Mạnh mẽ. Đầy sức sống.
Người ta vẫn nói, đối với kẻ đã mệt mỏi vì những mùa đông quá dài, nhất phẩm hồng chính là ốc đảo của đời họ.
Một khi đã gặp, ắt không thoát nổi.
Sự kiều diễm và mãnh liệt của loài hoa ấy—vừa là vẻ đẹp rạng ngời trên gương mặt Cố Vinh, vừa là tính cách ghi hận tất báo của nàng.
Vậy có phải chính nàng—đóa hoa nở rộ bất ngờ này—đã khiến trái tim vốn thanh bạch lãnh đạm như tuyết sương của tiểu Hầu gia bỗng chốc rối loạn?
Song, nhất phẩm hồng không chỉ nở vì một người.
Nó cũng chẳng thể chỉ dừng lại ở một góc trời riêng.
Tên tiểu nhân Phó Tự Khanh kia chẳng phải cũng một lòng muốn có Cố Vinh hay sao?
Yến Tầm không nhịn được lại thở dài một tiếng.
Câu được con cá lớn rồi cũng vô ích thôi.
Hoàng đế Trinh Long và Trưởng công chúa sao có thể cho phép tiểu Hầu gia cưới một tiểu thư thất thế, mang tiếng xấu khắp nơi như Cố Vinh chứ?
Một người mà các danh gia vọng tộc nghe tên đã tránh, thấy mặt đã sợ, nói đến liền biến sắc…
Chẳng lẽ… phải khâu miệng tiểu Hầu gia lại cho yên?
Tiếng thở dài của Yến Tầm vang lên từng đợt như cơn mưa bụi không dứt, âm thầm giăng mờ trên đầu Tạ Chước.
Tạ Chước chậm rãi quay đầu lại, hờ hững cất lời:“Yến Tầm, làm hộ vệ cạnh ta đau khổ đến thế sao?”
“Hay là ngươi đi đổi với Trừng Thăng đi?”