Trong lòng Thiệu Quỹ cứ như sét đánh ngang tai, mãi cho đến khi Thiệu Chấn Ngu từ Ninh Thọ cung trở về.
Trong lúc đó, vẻ mặt hắn lại bình tĩnh trái ngược hoàn toàn với nội tâm. Nói là giữ bình tĩnh nhưng đó lại là sự đờ đẫn khi vẻ mặt đã hoàn toàn sụp đổ sau một cú sốc quá lớn.
Mà Anh Quốc công ở Ninh Thọ cung chừng nửa canh giờ mới trở lại Lưỡng Nghi điện.
Hoàng đế nghe thông truyền, bèn đặt bút son đang phê duyệt tấu chương xuống, xoay xoay cổ tay, lại liếc nhìn sang phía Thiệu Quỹ, thấy hắn vẫn ngây như phỗng đứng đó, không một chút phản ứng, liền cho truyền Thiệu Chấn Ngu vào điện.
Khi Thiệu Chấn Ngu bước vào, đầu cúi thấp, không ai thấy rõ được vẻ mặt của ông. Vào điện thậm chí còn chưa đến gần ngự án, đã từ xa quỳ xuống cúi đầu sát đất, hồi lâu không động đậy.
Lần này Hoàng đế không đứng dậy, người thậm chí không hỏi kết quả cuộc nói chuyện ở Ninh Thọ cung ra sao, chỉ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Thiệu khanh hôm nay vào cung vất vả rồi, hãy về phủ nghỉ ngơi trước đi.”
Thiệu Chấn Ngu dừng một chút, dập đầu thật mạnh: “Thần… tạ chủ long ân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play