Đúng lúc trăng lên giữa trời, bên trong thủy tạ đèn đuốc sáng trưng.
Đây là phủ đệ của Anh Quốc công phủ. Phủ đệ này chiếm một khu đất vô cùng rộng lớn, vốn là phủ đệ của một trong những tước vị cao quý nhất trong số các chư hầu khai quốc của triều Đại Chu.
Hôm nay Anh Quốc công phủ tổ chức tiệc đêm. Ngoài người trong gia tộc và các bằng hữu thân thiết, khách mời có quan hệ gần gũi nhất chính là thông gia Trịnh gia.
Gia tộc họ Trịnh là một thế gia lừng lẫy, quê gốc ở Giang Âm, nhưng nhánh chính đã định cư tại Kinh thành. Gia tộc này đời đời có truyền thống học hành, làm quan, con cháu đông đúc. Từ triều trước đã có không ít người giữ chức vụ cao, ngoài ra, trong vòng trăm năm trở lại đây còn xuất hiện nhiều bậc văn nhân đại nho, vì thế không ai dám xem thường.
Trịnh lão phu nhân dẫn theo con cháu trong nhà, vui vẻ đến dự tiệc của tế tử. Mọi người cùng nhau yến ẩm trên thủy tạ, không khí có thể xem là vô cùng hòa thuận, vui vẻ.
Nhị tiểu thư của Anh Quốc công phủ, Thiệu Quỳnh đang ngồi cạnh Trịnh lão phu nhân, thay bà bóc quýt.
Trịnh gia đại thái thái, Công Tôn thị kéo trưởng tử Trịnh Vân Kiều lại nói: “Nhìn xem biểu muội của con đang làm gì kìa. Con sao không mau đến hầu hạ lão phu nhân, còn đứng ngẩn người ở đây làm gì?”
Trịnh Vân Kiều thoáng sững sờ, sau một lúc do dự, cuối cùng cũng bước về phía Trịnh lão phu nhân.
Trịnh lão phu nhân thấy cháu trai đến, liền vui vẻ đưa cho hắn quả quýt đang cầm trong tay, rồi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh.
Dù người ở đây đông đúc ồn ào, nhưng những ánh mắt đưa đi đẩy lại nơi này vẫn bị không ít người nhìn thấy, khiến họ không khỏi bàn tán sau lưng.
“Chuyện này là sao nữa đây? Nhị cô nương thân thiết với Trịnh lão thái thái từ khi nào vậy? Bà ấy đâu phải ngoại tổ mẫu của nàng.”
“Chuyện đó còn là thứ yếu. Chẳng phải vẫn luôn có tin đồn muốn gả đại cô nương nhà chúng ta cho Trịnh gia sao? Sao bây giờ trông lại không giống như vậy.”
Một phụ nhân trung niên nghe vậy bèn chen vào: “Thế còn không rõ sao? Đổi người rồi chứ gì.”
Một người khác nói: “Chuyện này ta hình như có nghe qua. Nghe nói nương nương trong cung muốn hỏi cưới đại cô nương cho Tam hoàng tử, nên đại cô nương mới đẩy muội muội mình cho Trịnh gia.”
“Một dạo trước thì lại nghe nói đại cô nương sắp làm hoàng tử phi, nhưng gần đây lại chẳng nghe tăm hơi gì nữa…”
“Chậc chậc, e là nương nương đã đổi ý rồi chăng? Đại cô nương phen này tính toán quá đà, thành ra hỏng cả hai đầu rồi.”
“…Cũng không thể nói vậy được, ta thấy nàng không giống loại người đó. Đừng quên… vị phu nhân kia không phải thân mẫu của nàng, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn nữ nhi của mình chịu thiệt sao?”
“Ai mà biết được rốt cuộc là chuyện gì…”
-
Thiệu Tuần ngồi trên một chiếc ghế đá bên bờ hồ, tựa vào lan can nhìn ra giữa hồ, như thể đang xem náo nhiệt của người khác, lại như đang ngẩn ngơ xuất thần.
Li Châu chạm vào mu bàn tay nàng, quan tâm nói: “Cô nương, chúng ta nên trở về thôi. Lúc này ai nấy đều đang vui vẻ, cớ sao chúng ta lại ngồi ở nơi tối tăm này?”
Thiệu Tuần đáp: “Bên trong ồn ào khiến ta đau cả đầu, chỉ là ra ngoài này tìm chút yên tĩnh thôi.”
Đêm tối mịt, Li Châu không nhìn rõ được sắc mặt của chủ tử, do dự một lát rồi cẩn thận khuyên: “Lão phu nhân trước giờ vẫn luôn thương ngài, ngài mới ngồi với bà được một lúc đã trốn ra đây…”
Đôi mắt xinh đẹp của Thiệu Tuần lúc này tĩnh lặng như mặt hồ. Nàng nói: “Không sao, đã có biểu ca và A Quỳnh ở trước mặt ngoại tổ mẫu rồi.”
Lời này vừa thốt ra, Li Châu nhất thời không dám khuyên thêm nữa, chỉ đành ngượng ngùng nói: “Chuyện đó vẫn chưa có gì chắc chắn cả. Chỉ cần ngài làm nũng một chút, lão phu nhân yêu thương ngài như vậy, sao có thể chọn nhị cô nương được…”
Trong lòng Thiệu Tuần trăm mối tơ vò, những chuyện tình cảm mà trước đây nàng từng xem trọng, giờ đây dường như trở nên nhỏ nhặt không đáng nhắc tới. Nàng lắc đầu ngăn lời nói tiếp theo của nha hoàn, bình tĩnh nói: “Chuyện này đừng nhắc lại nữa, không tốt cho A Quỳnh, mà đối với ta cũng chưa chắc đã có lợi.”
Li Châu im lặng.
Thiệu Tuần ngồi một lúc, cảm thấy chân hơi tê, liền vịn vào lan can từ từ đứng dậy, thong thả đi dạo bên bờ hồ.
Lúc này, trên trời bắt đầu lóe lên những màu sắc rực rỡ. Thiệu Tuần không kìm được, ngưng thần nhìn lại, rồi nói: “Là ở phía thủy tạ. Xem ra có ai đó đã lấy pháo hoa còn thừa từ dịp Tết ra đốt rồi.”
Li Châu hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Còn có thể là ai nữa, chắc chắn là nhị cô nương rồi, nàng ta lúc nào cũng nhiều trò.”
Nàng vừa oán thán xong, ngẩng đầu lên đã giật mình kinh ngạc, không kịp lên tiếng nhắc nhở.
Thiệu Tuần định lùi lại vài bước để ngắm pháo hoa cho rõ hơn, nhưng vừa thấy ánh mắt kinh ngạc của Li Châu, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy lưng mình đụng phải lồng ngực của ai đó.
Ban đầu nàng cũng không hoảng hốt, dù sao cũng là ở trong nhà mình, có va phải ai cũng không có gì to tát. Nhưng khi nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn, lúc này mới thật sự kinh ngạc.
Phía sau là đình đài thủy tạ đèn đuốc sáng trưng, còn nơi này lại tối tăm và yên tĩnh. Nếu không phải những đóa pháo hoa thỉnh thoảng nở rộ trên trời, có lẽ ngay cả người trước mắt là ai nàng cũng không nhìn rõ.
Nói là giật mình, nhưng xét cho cùng, sự kinh ngạc đó chỉ thoáng qua. Nàng bình tĩnh đến mức chính mình cũng thấy lạ.
Phải biết rằng, người trước mắt chính là…
Nam nhân bên cạnh chỉ có một hạ nhân đi theo. Hắn cứ như vậy đứng trước mặt nàng, cũng không lên tiếng trước. Thiệu Tuần do dự một chút, rồi khom gối định hành lễ.
Người đó cao hơn Thiệu Tuần cả một cái đầu, lúc đỡ nàng dậy còn phải khom người. Trước khi nàng kịp mở miệng, hắn đã khẽ phất tay: “Không cần.”
Li Châu không nhận ra nam nhân này, lúc này có chút sợ hãi, không khỏi nép sát vào Thiệu Tuần: “Cô nương…”
Thiệu Tuần nghiêng đầu, trấn an: “Đừng hoảng, đây là quý nhân trong cung, ngươi đừng thất lễ.”
…Trong cung?
Là vị hoàng tử nào sao? Li Châu bất an nghĩ thầm. Tam hoàng tử thì nàng nhận ra, nhưng người này trông rõ ràng lớn tuổi hơn Tam hoàng tử, lẽ nào là một vị tông thân nào đó?
Nam nhân chắp tay sau lưng đi về phía bờ hồ, thấy Thiệu Tuần vẫn đứng yên tại chỗ, liền cất tiếng mà không quay đầu lại: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?”
Thiệu Tuần đành phải bất đắc dĩ bước theo.
Li Châu và hạ nhân của nam tử đi theo ở phía sau không xa, nhìn hai người một trước một sau đi đến bên hồ, đúng nơi mà Thiệu Tuần vừa ngồi ngẩn ngơ lúc nãy.
Lại một loạt pháo hoa nữa bừng nở, đứng xa như vậy cũng có thể nghe thấy tiếng cười trong trẻo, thậm chí có phần lanh lảnh của Thiệu Quỳnh.
Nàng đang ngắm pháo hoa, còn nam nhân kia lại không kìm được mà nghiêng đầu nhìn nàng: “Sao thế, không hỏi… tại sao ta lại đến đây à?”
Thiệu Tuần hoàn hồn, đáp: “Ngài là bậc cửu ngũ chí tôn, bốn biển là nhà, nói cho cùng, nơi này cũng chỉ là một phủ đệ của ngài mà thôi. Vì sao lại không đến được?”
Nam nhân kia cười một cách đầy ẩn ý: “Lúc này thì lại ăn nói khéo léo, dễ nghe đấy.”
Thiệu Tuần nói: “Ngài là bậc tôn trưởng, lại là bề trên, ta tự nhiên phải nghe lời.”
Bị nàng đáp lại một câu không mặn không nhạt như vậy, nam nhân lại chẳng hề tức giận. Hắn ngồi xuống phiến đá mà Thiệu Tuần đã ngồi, rồi đưa tay chỉ sang bên cạnh, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Thiệu Tuần nhất thời không động đậy. Người đó liền quay lại, cười như không cười nói: “Sợ gì chứ? Ta không phải là trưởng bối của nàng sao?”
Đôi môi nàng khẽ giật một cách khó nhận ra, một lúc lâu sau mới ngồi nép xuống nửa bên phiến đá.
Cả hai đều không nói gì, không khí tĩnh lặng đối lập hoàn toàn với sự náo nhiệt ở bên kia hồ.
Thiệu Tuần vốn có chút căng thẳng, nhưng thời gian trôi qua, nàng bất giác cũng thả lỏng, lại không tự chủ được mà chìm vào những suy nghĩ của riêng mình, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
Trời rất tối, nam nhân kia rõ ràng cũng không nhìn nàng, nhưng lại như phát hiện ra điều gì đó: “Đang nghĩ gì vậy?”
Chuyện trong lòng Thiệu Tuần dĩ nhiên không thể nói cho người ngoài, bèn đáp: “Ta đang nghĩ, ngài đã hạ cố đến đây, chi bằng ra phía trước xem náo nhiệt, ở đây nhỡ bị gió lạnh, ta làm sao đền nổi?”
Nam nhân không khỏi bật cười: “Tiểu cô nương, ngươi bây giờ ngày càng tùy tiện, dám nói qua loa cho có lệ ngay cả trước mặt ta.”
Trong thiên hạ, bất cứ ai khi nghe những lời này từ miệng hắn, có lẽ đều sẽ kinh sợ bất an. Thiệu Tuần cũng đã từng vì sự tồn tại của người này mà sợ hãi không yên, nhưng qua một thời gian dài, nàng đã sớm chẳng còn gì để mất, không còn sợ hãi nổi nữa.
Không biết có phải câu nói của Thiệu Tuần đã ứng nghiệm hay không, lúc này vừa hay có một cơn gió lạnh buốt thổi qua. Người đang bị lo là sẽ "bị gió lạnh" thì vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ngược lại Thiệu Tuần lại lạnh đến mức không kìm được mà run lên.
Nàng theo bản năng ôm lấy hai tay, rồi lại cảm thấy trên người ấm lên. Ngẩng đầu lên, nàng thấy sườn mặt góc cạnh của người đó – hắn đã cởi áo choàng trên người và khoác kín lên vai nàng.
Thiệu Tuần cúi đầu, vắt chéo cổ áo choàng lại, khẽ nói: “Đa tạ.”
Hắn cúi đầu nhìn nàng một lúc lâu rồi hỏi: “Nàng sợ điều gì?”
Thiệu Tuần ngẩng đầu nhìn hắn.
“Nàng rốt cuộc đang sợ điều gì?”
Thiệu Tuần ban đầu khó hiểu, nhưng ngay sau đó liền nghe ra ý tứ trong lời nói này, lập tức cụp mắt xuống, mím môi không nói một lời.
Hai người giằng co một lúc lâu, đến nỗi không nhận ra trên con đường nhỏ từ giữa hồ dẫn vào bờ đã có động tĩnh. Mãi cho đến khi tiếng bước chân đến rất gần, Thiệu Tuần mới phát hiện ra.
Phản ứng của nàng trong khoảnh khắc đó vô cùng khác thường. Toàn thân nàng đột nhiên run rẩy, vội vàng quay đầu lại, nghe thấy tiếng của muội muội Thiệu Quỳnh vọng đến từ nơi có ánh đèn lờ mờ cách đó không xa:
“Tỷ tỷ, tỷ trốn đi đâu vậy? Còn không mau ra đây xem ta và biểu ca đốt pháo hoa có đẹp không này?”
Trịnh Vân Kiều dường như cũng ở đó, giọng hắn có vẻ do dự: “…A Tuần muội muội, muội có sao không?”
Thiệu Tuần nhìn lại tình cảnh của mình, trong lòng vô cùng hoảng loạn, không kìm được mà muốn kéo người bên cạnh đi tìm chỗ trốn. Nhưng gan nàng có lớn đến đâu cũng không dám thật sự làm như không quen biết mà kéo hắn trốn đông trốn tây.
Đúng lúc nàng lo lắng đến toát mồ hôi trán, thì bỗng có người giữ lấy vai nàng, nghe thấy giọng hắn ôn tồn trấn an: “Đừng sợ.”
Lời này như có ẩn ý sâu xa, khiến Thiệu Tuần không kìm được mà ngẩng đầu lên, nghe hắn lặp lại: “— Nàng đừng sợ.”
Trong thanh âm và ánh mắt ấy, hơi thở dồn dập của Thiệu Tuần bất giác trở lại bình ổn, đôi vai căng cứng cũng dần thả lỏng. Nàng nhìn thẳng vào mắt người, lắng nghe tiếng bước chân của muội muội và biểu ca ngày một gần hơn.
“Ngươi…”