Mặt Thiệu Tuần bất giác còn đỏ hơn cả Trịnh Vân Linh lúc nãy, lại còn hơi nóng lên, nàng ngắt lời: “Còn nói nữa!”
Đợi Trịnh Vân Linh mãi mới nín cười, Thiệu Tuần mới nói: “Muội là tiểu nha đầu thì biết gì mà người có sẵn với không, sau này không được nói năng linh tinh như vậy nữa.”
“Ta đâu còn nhỏ, biểu tỷ. Tỷ tin không, về chuyện này ta còn biết nhiều hơn tỷ đấy, ha ha!”
Thiệu Tuần vừa nghe liền cảm thấy trong lời này có ẩn ý, vội vàng gặng hỏi. Trịnh Vân Linh cùng nàng cười đùa một hồi lâu, mới ghé tai nói nhỏ: “Hôm đó ta nghe mẫu thân và ma ma trong phòng bàn rằng huynh trưởng cũng đến tuổi bàn chuyện cưới xin rồi. Ma ma liền nói... liền nói ‘trong phủ Anh Quốc công chẳng phải có người sẵn đó sao’. Tỷ nói xem, người mà ma ma nhắc đến là ai?”
Trong lòng Thiệu Tuần quả thực có chút e thẹn, nhưng thấy Trịnh Vân Linh cười ranh mãnh, mắt chớp lia lịa, liền biết mình càng tỏ ra để tâm thì biểu muội này sẽ càng trêu chọc không yên. Nàng bèn làm ra vẻ bình thản hỏi lại: “Vậy muội thấy người đó là ai?”
Trịnh Vân Linh nhìn chằm chằm nàng hồi lâu mà không thấy được vẻ ngượng ngùng mong đợi trên nét mặt, không khỏi ngả người nằm xoài ra giường La Hán: “Ôi chao, thật chẳng thú vị gì cả.”
Thiệu Tuần cũng nằm xuống bên cạnh nàng: “Không biết đại huynh và mọi người chơi có vui không.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT