Thiệu Tuần lúc vừa tỉnh dậy thấy mình y phục không chỉnh tề cũng không đỏ mặt, lúc nhớ lại mình đã khinh bạc Hoàng đế thế nào cũng không đỏ mặt, vậy mà bây giờ lại mặt mày đỏ bừng, ngây người tại chỗ, đến cử động cũng thấy ngượng ngùng.
Hoàng đế thấy nàng đột nhiên không động đậy, không khỏi nhìn thêm hai cái, rồi nhìn theo ánh mắt của nàng.
Chỉ thấy dải lụa màu hồng nhạt che che giấu giấu treo ở đó, giấu rất khéo, vừa không đến nỗi để người ta dễ dàng phát hiện, lại vừa lấp ló lộ ra một chút.
Ninh Hi đế bất giác nhìn vào bên hông trống không của Thiệu Tuần. Dù ngài cũng được xem là người từng trải, lúc này cũng không khỏi hơi ngượng ngùng.
Ngài dừng một chút, cuối cùng vẫn đưa tay gỡ dải lụa đó xuống, cầm trong tay đưa ra.
Theo lẽ thường, lúc này Hà Tấn Vinh nên bước lên nhận lấy đồ vật trong tay chủ tử, sau đó mới đưa lại cho Thiệu Tuần. Dù sao cũng chưa từng có tiền lệ để người khác nhận đồ trực tiếp từ tay Hoàng đế. Nhưng hắn vừa mới theo bản năng định bước tới, chân vừa nhấc lên, đột nhiên liếc nhìn Hoàng đế, rồi lại lặng lẽ đứng yên, không có ý định cử động nữa.
Thiệu Tuần do dự một chút. Cuối cùng, thấy Hà Tấn Vinh như người mù, cứ làm như không thấy tay Hoàng đế vẫn đang chìa ra ở đó, nàng thật sự không còn cách nào khác, đành phải từng bước một đi đến trước mặt Hoàng đế, tự mình nhận lấy dải lụa trên tay ngài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play