Năm năm sau.
Tinh cầu trắng lặng lẽ xoay tròn, mang theo vẻ thần bí và ý vị đặc trưng của vũ trụ.
Tinh cầu này nằm ở vùng rìa của một trong những nhánh chính của hệ sao, cách Thủ đô Liên Bang chừng hơn hai trăm ngàn năm ánh sáng, là một trong những nơi khan hiếm tài nguyên nhất trong các tinh cầu lân cận —— tất nhiên, nó còn có một cái tên khác mà có lẽ nhiều người biết hơn.
Tinh Bạch Sa.
Nhìn từ giữa ngân hà, tinh cầu này bị sa mạc trắng xóa bao phủ, không có nước, không có núi, không có hy vọng.
Chỉ có cát.
Bởi vì khoảng cách quá xa xôi, cho dù đứng dưới mặt đất ngẩng đầu nhìn, cũng chỉ thấy được mấy ngôi sao lạnh lẽo bé xíu đáng thương.
…
“Tích —— tích —— tích ——”
Âm thanh đều đều vang lên trong căn phòng trống trải khô khốc một cách vô vị, cứ lặp đi lặp lại.
Một cái khoang dinh dưỡng cũ nát, chắp vá đủ kiểu bị giấu ở một góc phòng, trên đó chằng chịt hơn chục ống truyền dịch, thấp thoáng truyền ra tiếng chất lỏng chảy ào ào.
Bên trong khoang dinh dưỡng nổi lơ lửng một cơ thể gầy gò, tóc ngắn màu bạc trôi lơ lửng trong dịch dinh dưỡng.
Nhìn qua thì tuổi tác không lớn, cả người mặc áo blouse trắng rách te tua, dính máu loang lổ, che phủ cơ thể rắn chắc với các đường cơ bắp mạnh mẽ. Mắt nhắm nghiền.
Tuy gương mặt ở lứa tuổi giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên, nhưng ngũ quan lại mang nét sắc sảo như thể được vũ khí sắc bén khắc ra.
—— Đúng vậy, đây thậm chí không phải là khoang chữa trị, mà chỉ là một khoang dinh dưỡng cơ bản nhất.
Tất nhiên, đối với một nơi tài nguyên khan hiếm như Bạch Sa tinh mà nói, có được một khoang dinh dưỡng như vậy đã là kỳ tích rồi.
Bỗng nhiên, cổ áo của thanh niên khẽ giật giật, không một tiếng động lòi ra một cục nhỏ.
Vài giây sau, một cục lông màu vàng kim giẫm lên sống mũi cao cao của thanh niên để phủi dịch dinh dưỡng mà chui ra ngoài, toàn bộ con chuột bám sát vào vách khoang dinh dưỡng, hai má phình ra, nheo mắt nhìn về phía ngoài khoang.
Ánh mắt bình tĩnh, vững vàng.
Cục lông tròn xù đó không lớn, bám trên vách khoang dinh dưỡng, móng vuốt màu hồng nhạt nhỏ xíu cực kỳ đáng yêu, đôi mắt tròn vo như hai hạt đậu đen.
Trong phòng không có một bóng người.
Hamster lông vàng cẩn thận chờ một lúc lâu, ánh mắt đảo quanh căn phòng lộn xộn đầy đồ đạc.
Không có ai tới.
Hamster lông vàng phồng má lên, trong dịch dinh dưỡng thổi ra một loạt bong bóng, lông lơ lửng trôi nổi theo dịch, hai cái móng hồng nhạt nhỏ xíu nắm thành nắm đấm, bé tí tẹo, nhìn mà muốn nhét túi đem về luôn cho rồi, quá đáng yêu!
Ngay sau đó, con hamster nhỏ xíu đáng yêu đấm mạnh một cú vào vách khoang dinh dưỡng.
Rắc!
Ngay chỗ con hamster nện xuống, từ tâm điểm lan ra từng vết nứt như mạng nhện.
Mười mấy giây sau—
Vỏ ngoài khoang dinh dưỡng bị tung lên từ bên trong một cách bạo lực, hệ thống cảnh báo kế bên vì quá cũ kỹ nên phải đến nửa phút sau mới "lơ ngơ tỉnh mộng", phát ra tiếng hú chói tai.
“Bùm!”
Từ khoang dinh dưỡng bắn vọt ra đầu tiên là con hamster lông vàng, động tác thần tốc, vả một phát vào thiết bị theo dõi, rồi giữa không trung quay người, lộn vài vòng rồi túm lấy cáp sạc phía sau. Chưa đến mười mấy giây, nó đã mềm oặt, treo lủng lẳng bên cạnh khoang dinh dưỡng, trông như kiểu: “Tôi đấm quá sung, giờ tôi đuối rồi.”
Ướt mem như chuột lột, một chân sau còn không tự chủ mà giật giật hai cái.
—— Chút xíu cũng không nhìn ra là mới nãy hành động nhanh như chớp.
Một bàn tay từ trong khoang dinh dưỡng thò ra, dịch dinh dưỡng màu xanh nhạt theo làn da trắng bệch chảy xuống.
Đây không phải là nước da khỏe mạnh gì, đã lâu không gặp ánh sáng nên trắng đến mức lộ rõ gân xanh, lại còn chi chít những vết sẹo đỏ nhạt dài mảnh, như thể từng bị dao bén cắt qua lúc nổ tung vậy.
Bàn tay kia bám lấy thành khoang dinh dưỡng, tiếp theo là một tiếng nước bắn tung tóe, một thanh niên tóc bạc ngắn từ trong dịch dinh dưỡng ngoi lên, quay đầu phun ra phần bị sặc, sau đó… cũng treo lủng lẳng cạnh khoang dinh dưỡng cạnh con hamster vàng kia.
Áo blouse trắng ướt sũng dán sát người, tư thế bò rạp khiến đường cong phần lưng gầy của thanh niên càng rõ nét.
Tuy hai sinh vật khác giống loài, khác cả kích cỡ, nhưng thanh niên tóc bạc và con hamster vàng từng cử động lại đồng bộ đến lạ, cứ như thể có thần giao cách cảm vậy.
Kiều Cửu An đưa tay vuốt ngược tóc ướt dính trên trán ra sau, cau mày.
“Trò gì đây, sao còn dính điện nữa —— tê…”
Vừa nói xong, đau nhói từ cột sống truyền tới khiến anh kêu lên một tiếng, thở dốc rồi tạm thời từ bỏ ý định nhảy ra khỏi khoang.
Kiều Cửu An dùng tay gõ gõ lớp vỏ ngoài thô sơ của khoang dinh dưỡng, nhìn quanh con tàu lạ này mà chẳng đoán nổi nó thuộc loại gì.
Anh cố lục lại ký ức trước lúc ngất xỉu, nhưng chỉ còn mờ mịt một mảng ánh lửa.
Lúc đó, đúng là Kiều Cửu An đã bị dồn đến bước đường cùng, nhưng vào giây phút cuối, anh sờ được ký hiệu anh từng để lại cùng 001.
Nơi anh bị nhốt cuối cùng… hóa ra lại nằm ngay phía trên căn cứ bí mật chứa tàu bay của họ.
Kiều Cửu An cược một phen với toàn bộ ý chí còn sót lại, cược rằng 001 đã liều mạng giấu tàu bay, và mức hư hại chưa đến mức không thể khởi động. Anh chỉ cần điều khiển quãng ngắn là đủ để thoát thân.
Một pha điều khiển liều mạng cứu mạng trong đường chết—nghĩ lại cũng thấy rợn người. Dù đã trốn được khỏi vòng vây lửa đạn của lính gác, con tàu đó cũng tê liệt nhanh chóng vì tổn hại, buộc Kiều Cửu An phải vào khoang thoát hiểm, rời tàu, khẩn cấp đáp xuống hành tinh gần nhất.
Lúc này, Kiều Cửu An nằm gục bên cạnh khoang dinh dưỡng, đầu tóc, quần áo đều ướt nhẹp, trông thảm không để đâu cho hết.
Hamster D chẳng biết từ lúc nào đã lật được người, ướt sũng, mềm nhũn, tựa vào cánh tay thanh niên. Nhìn thì bé tí nhưng hai chân sau dài ngoằng, móng vuốt vẫn hồng hào mập mạp như kiểu chuột nhà nuôi, cả con chuột toát ra vẻ yếu ớt rã rời.
Kiều Cửu An xòe tay rồi nắm lại, lập tức nhận ra tinh thần lực mình đang có dấu hiệu mất kiểm soát. Cơn đau từ cột sống kéo theo cảm giác mệt rũ, anh cụp mắt, che đi ánh sáng đáy mắt.
“Cha ơi! Nghe con nói đã, con có lý do mà —— cha nhìn con cái coi!!”
“Cha ơi!!”
Kress cúi đầu nhìn đứa con trai tóc nâu rối bù bên cạnh, mặt đầy tàn nhang, vì bất mãn mà nhăn tít lại. Ông điềm tĩnh nói:
“Đợi khi nào con biết được việc tự tiện rời khỏi căn cứ Lục Châu là nghiêm trọng cỡ nào, cha sẽ nghe lý do của con.”
“Vì sao lại không được ra ngoài!” Cậu nhóc giang hai tay chắn trước mặt Kress, mặt mày nghiêm túc, “Rõ ràng cha cũng từng ra ngoài còn gì? Năm năm trước, cha còn —— ưm!”
Kress bịt miệng cậu lại, giọng lạnh tanh: “Chuyện đó tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai, rõ chưa?!”
Thiếu niên cụp mắt gật đầu.
Cậu hiểu. Người ở căn cứ Lục Châu cực kỳ bài xích người ngoài, đến mức như ăn sâu vào máu vậy.
Mắt cậu đảo vòng vòng, ôm lấy chân Kress, ngước đầu năn nỉ:
“Vậy cho con đi xem một chút được không? Chỉ là nhìn thôi!”
Kress chần chừ đúng một cái chớp mắt, nhưng chỉ vậy thôi mà trong tích tắc, cậu nhóc đã lẻn đến cửa kho hàng, len lén mở khe cửa chui vào.
“Bernie!! Con ——”
Kress xô cửa kho hàng đuổi theo vào, nét mặt đang còn đắc ý lập tức cứng lại, câu mắng chưa kịp thoát ra cũng nghẹn trong cổ.
Cậu nhóc định đi về phía mấy khoang dinh dưỡng xem thử vài lần, liền bị cha túm gáy kéo ngược lại.
“Không được!!”
Giọng người đàn ông lần này chưa từng nghiêm khắc đến vậy, cao vút, gấp gáp, còn mang theo cả hoảng loạn.
Cậu nhóc cảm nhận rõ cơ thể cha mình đang căng như dây đàn, ngẩng đầu nhìn lên, thấy nét mặt ông… như đông cứng, căng thẳng đến lạ.
Kress xách cổ áo con, lôi ra ngoài cửa kho hàng, cau mày quát lớn:
“Kho hàng của ta mà con cũng dám lục? Gan to thật đấy! Cút ra ngoài! Cấm tiệt không được vào nữa!”
“Cha?! Cha ơi!!!”
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa “thình thình thình”, một lúc sau, cùng với tiếng bước chân xa dần, xung quanh mới trở lại yên tĩnh.
Kress dựa lưng vào cánh cửa bên trong kho hàng, bàn tay giữ chốt khóa cứng đờ vì nắm quá chặt.
Ông thậm chí có thể nghe được nhịp tim mình đập rầm rầm như ngựa hoang chạy loạn trong ngực.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Giọng nói bình tĩnh vang lên, nhưng do cổ bị kề dao lạnh buốt, thân thể Kress dán sát vào cửa không dám động đậy.
Trong đầu ông lập tức lướt nhanh toàn bộ trí nhớ về những thứ trong kho——rõ ràng ông đã dọn hết tất cả vật dụng có thể bị xem là vũ khí rồi cơ mà!
Kress đối diện bên trong kho, mọi thứ vẫn y như lúc ông rời đi, chẳng sai khác gì. Nhưng bên tai, lại rõ ràng vang lên giọng của… một người khác.
“Đây là chỗ nào vậy?”
Giọng nói kia nghe còn trẻ, hơi khàn khàn một chút.
Kress trả lời ngắn gọn: “Đây là căn cứ Lục Châu ở hành tinh Bạch Sa. Tôi phát hiện ra anh từ khoang thoát hiểm của một chiếc tàu bay bị hỏng. Tài nguyên kỹ thuật hạn chế, tôi chỉ có thể đổi thành khoang dinh dưỡng để duy trì các dấu hiệu sinh tồn của anh.”
“Căn cứ Lục Châu không thích người ngoài, tôi sẽ không mạo hiểm để lộ chỗ anh đang ở. Dù anh là ai, ít nhất ở khoản giữ bí mật này, chắc chúng ta có thể thống nhất.”
“Mục đích của anh là gì?”
“Một cuộc giao dịch.”
Sau khi con trai rời khỏi kho hàng, rõ ràng Kress bình tĩnh hơn hẳn.
“Tôi đã kiểm tra thương tích của anh. Xương gãy nhiều chỗ, bầm dập thì có thể tự lành. Nhưng bị ngoại lực đánh vào cột sống gây tổn thương tuỷ sống và dây thần kinh quan trọng, trừ khi có khoang trị liệu, nếu không thì chẳng thể hồi phục.”
“Nói theo lý thì giờ anh không thể tự di chuyển được.”
Kress ngừng lại.
Rõ ràng đây là lý do chính khiến anh ta yên tâm giấu khoang dinh dưỡng trong kho hàng này.
“Tuy tôi không biết anh làm cách nào, nhưng với tư cách bác sĩ, tôi bắt buộc phải nhắc: làm như vậy chỉ khiến vết thương ở cột sống của anh càng nghiêm trọng hơn thôi.”
“Tài nguyên ở Bạch Sa khan hiếm, không đủ để chữa khỏi hoàn toàn. Tôi có thể giúp tạm ổn định vết thương, chỉ cần anh đồng ý một điều kiện.”
Một lát sau, vật lạnh lạnh sắc bén bên cổ rút đi, Kress mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay đầu nhìn bên cạnh—không thấy ai cả.
Ngay sau đó, Kress nghe được tiếng động nhỏ. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy cái áo blouse trắng dính máu quen thuộc đang buông lỏng vạt áo xuống bên mép bàn, một thanh niên tóc bạc, mắt xanh đang ngồi giữa đống lộn xộn trên mặt bàn, môi tái nhợt, nét mặt dửng dưng, cả người toát ra vẻ lãnh đạm mệt mỏi.
Kress chợt hiểu ra người kia nãy giờ đang trốn ở đâu, trợn mắt nhìn lên nóc kho hàng tối om. Trong phút chốc nghẹn họng, không nói nổi lời nào.
Dù không phải chiến sĩ gì, nhưng là bác sĩ, anh ta đã thấy đủ thứ. Nhưng chưa từng thấy ai bị thương nặng thế kia mà còn có thể trốn ở một chỗ không có chỗ đặt chân lâu như vậy.
—— còn là bị thương nặng như vậy đấy.
Ánh mắt Kress quét một vòng trên người thanh niên đối diện, chần chừ hỏi: “Anh vừa rồi dùng gì để uy hiếp tôi vậy…?”
Rõ ràng kho hàng này không có vũ khí gì mới cả.
Thanh niên động nhẹ cổ áo, một cục tròn lông vàng óng như trái bóng từ sau gáy chui ra, móng vuốt kéo theo một cái lông chim màu xám tro, phần gốc bị mài nhọn, loé ánh sắc lạnh.
Kiều Cửu An rút cây lông chim từ tay Hamster D ra, xoay xoay trong tay: “Anh nói cái này hả?”
“Tôi mới mài xong, xài cũng tạm được.”
Kress: “……?”