Kiều Cửu An đang nằm mơ.

Mơ thấy giai đoạn đầu tiên của thí nghiệm tinh thần lực.

Mục tiêu giai đoạn đầu là cưỡng ép sinh ra thể tinh thần và khiến nó hóa thực thể.

Do phương pháp can thiệp cực kỳ đau đớn, một khi ý thức vật thí nghiệm tỉnh lại, rất có khả năng tiến hành tự sát bằng tinh thần lực. Sau nhiều lần thí nghiệm đối lập, ý thức nhân loại ban đầu bị thôi miên phong tỏa, thay vào đó là bản năng sinh tồn bám lên thể tinh thần, nâng cao đáng kể tỷ lệ tồn tại.

Nhưng với Kiều Cửu An, quá trình thôi miên xảy ra sự cố.

Dù ký ức mơ hồ không rõ, nhưng anh vẫn nhớ tên mình, nhớ rằng bản thân từng là con người.

Chỉ là tỉnh lại cũng không phải chuyện tốt lành gì, vì bị nhốt trong hình dạng thú của thể tinh thần thì chẳng dễ chịu chút nào.

Mỗi ba ngày là một chu kỳ đối kháng giữa các thể tinh thần, những thực nghiệm thể khác thì chỉ cần dùng bản năng lao vào cắn xé, coi như là một cách để xả hỗn loạn tinh thần lực.

Nhưng với Kiều Cửu An – kẹt trong thân thể hamster lông xoăn – thì chẳng có gì gọi là "thân thiện".

Bị chó sói rượt, bị sư tử cắn, bị báo đốm tát...

Kiều Cửu An rèn luyện điên cuồng trong lãnh địa do thể tinh thần Kim Điêu của 001 tạo ra, từ một con hamster dễ thương mềm nhũn tiến hóa thành hamster D bạo lực.

Sau đó, anh xé lồng thú, nắm chặt nắm tay hồng hồng của hamster, đánh từ sư tử tới báo đốm, con nào cũng bị đánh sấp mặt.

Chỉ là sọ bọn mãnh thú thể tinh thần kia cứng quá, đập tới mức tay anh đau muốn gãy.

Đánh tới mức đau quá, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Tiếng ồn ào, tiếng chạy loạn, tiếng gào hét, và tiếng thứ gì đó đang bị thiêu đốt lách tách vang lên bên tai, hỗn loạn mà khẩn trương.

Ý thức vừa mới quay về, cái cảm giác ấm áp trong mơ lập tức bị bóc sạch, thay vào đó là lửa cháy và đau đớn xa lạ quen thuộc.

Cái gì cơ……

Kiều Cửu An khẽ giật ngón tay, mở mắt ra, lờ mờ thấy trước mắt loang loáng ánh lửa, méo mó lọt vào tầm nhìn, cái gì cũng thấy hết.

Cơn đau cùng trống rỗng từ tinh thần lực truyền tới khiến Kiều Cửu An lập tức hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra.

Tinh thần lực bùng phát mất kiểm soát.

Cảnh tượng này, cậu đã từng xem vô số lần trên người các vật thí nghiệm khác, nhưng bản thân chưa từng nếm trải cảm giác tinh thần lực mất khống chế bao giờ.

Vụ mất kiểm soát này khiến kho đạn trong không gian của Kiều Cửu An va chạm rồi nổ tung, xé toạc cả không gian, giống hệt mấy quân cờ domino bị đẩy ngã liên hoàn, kéo theo một loạt vụ nổ không hề được chuẩn bị trước, lan ra khắp trung tâm nghiên cứu sinh mệnh.

Nhưng may mắn là bản năng tinh thần lực của Kiều Cửu An tự bảo vệ chủ nhân, cho nên tuy cậu ở đúng trung tâm điểm vụ nổ, vẫn có thể may mắn sống sót.

“D?! Cậu sao rồi ——”

016 đá văng cánh cửa phòng thí nghiệm đã hư hại, thở hồng hộc xuất hiện ở cửa, bên cạnh còn có một con sói xám gầy gò, răng nanh nhọn hoắt.

Kiều Cửu An cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể chẳng còn chút sức lực nào.

016 hít mạnh một hơi: “Cậu… chỗ này là trung tâm vụ nổ đó, cậu còn sống đã là kỳ tích rồi! Tôi đi kiếm thuốc cho cậu!”

“Không cần.”

Kiều Cửu An cúi xuống nhìn cánh tay máu thịt be bét, thậm chí lộ cả xương trắng, giọng cậu cực kỳ nhỏ.

“Đi đến trung tâm ngủ đông.”

016 đứng đơ người tại chỗ.

“Không định trốn sao?”

Kiều Cửu An ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh biếc bùng lên ánh sáng rực rỡ, sáng hơn cả lửa đang cháy xung quanh.

“Phải làm nơi này loạn hơn nữa, khả năng chạy thoát mới cao.”

016 nuốt nước miếng, cổ họng giật lên giật xuống đụng cả ống chế ức chế khí.

Không nói gì thêm.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Kiều Cửu An cuối cùng cũng xoay người ngồi dậy, loạng choạng nhảy xuống khỏi bàn thí nghiệm, cả hai tay dính đầy máu, đặc sệt và nhỏ tí tách.

016 không nói tiếng nào, đưa qua cuộn băng gạc vừa nhặt được bên cạnh bàn thí nghiệm.

Chắc là lúc nổ thì từ ngăn tủ lăn ra.

Kiều Cửu An nhận lấy, như thể chẳng cảm thấy đau chút nào, mạnh tay quấn quanh hai tay, từng vòng từng vòng, đến khi máu không còn trào ra nữa mới dừng.

Xoay người lại, Kiều Cửu An nheo mắt, ánh lửa xung quanh khiến gương mặt cậu ánh lên một tầng vàng hồng rực rỡ.

Ánh mắt cậu xuyên qua ngọn lửa đang lan rộng, dừng lại ở trung tâm tòa kiến trúc khổng lồ kia.

“Cậu tới trung tâm ngủ đông, hủy bỏ quy trình ngủ đông. Tôi đi phòng điều khiển trung tâm giải trừ trình tự khí ức chế tinh thần lực.”

“Thành thì tự do, không thành, hắn cũng không thể xoá sổ các người được.”

Tinh thần lực cường đại tách ánh lửa ra thành một lớp ngăn cách, chàng trai tóc bạc bước về phía lửa, quay đầu nhìn lại phía 016, gương mặt bình thường vốn dịu dàng nay rút sạch biểu cảm, chỉ còn lại sự sắc bén kìm nén từ lâu.

“Đây là cơ hội duy nhất.”

“Làm không?”

……

Không có bất kỳ vật thí nghiệm nào có thể từ chối được sự dụ dỗ này.

Kiều Cửu An bình tĩnh phân tích.

Trung tâm sinh mệnh không thể nào tiêu huỷ hoàn toàn lô thực nghiệm thể này. Dù hành động thất bại, người bị xử lý có lẽ chỉ là mình cậu.

Nhưng nếu thành công…

Kiều Cửu An nhìn theo 016 và con sói xám lao đi trong biển lửa. Sói xám – tinh thần thể của 016 – hóa thành một bóng xám thoắt cái lao vào lửa.

Băng gạc vừa quấn tay chưa bao lâu đã bắt đầu rỉ máu trở lại. Kiều Cửu An tiện tay chộp lấy chiếc áo blouse trắng khoác lên người.

Vì trận tinh thần lực bùng phát này, số đạn dược mà cậu tích góp bao năm trong không gian đều bị phá hủy sạch sẽ. Cậu sao cam lòng bỏ qua một cơ hội nghìn năm có một như thế này?

Mất máu quá nhiều cộng với tinh thần lực bùng phát khiến sắc mặt Kiều Cửu An tái nhợt, nhưng đôi mắt xanh lục thì vẫn cháy rực tinh thần lực.

Cậu bước ra khỏi phòng thí nghiệm, ngọn lửa dữ dội đang thiêu rụi cả tòa kiến trúc từng kiên cố, tường vách bị nuốt chửng, hành lang cháy đen hỗn độn như một cơn ác mộng — cũng giống như hy vọng đang bị thiêu đốt điên cuồng.

Hệ thống thông gió bị phá huỷ, toàn bộ trung tâm sinh mệnh ngập mùi khói độc và vật chất bị thiêu cháy. Lửa như đang sống, nhảy múa loạn xạ, tràn về bốn phương tám hướng.

Văn kiện cháy xém rơi đầy đất, mùi vật chất bị đốt hòa lẫn với mùi máu tanh và mỡ cháy của sinh vật sống, hôi đến mức muốn xỉu.

Kiều Cửu An tiếp tục đi tới.

Tinh thần lực tạo ra một lớp chắn vô hình quanh cậu.

Đi qua một khúc rẽ không xa là cánh cửa xác nhận quyền hạn — loại cửa mà thực nghiệm thể không thể qua được, còn nghiên cứu viên thì mở được.

Kiều Cửu An không đi thẳng, mà dựa cửa sổ hành lang, trèo vòng vào từ bên hông phòng, nhắm thẳng đến dãy hầm trú ẩn bên dưới.

Hamster D nhỏ xíu, móng vuốt hồng hồng móc vào lớp thép, rít rít rồi nhấc cửa hầm lên, lộ ra mấy khuôn mặt nghiên cứu viên đang hoảng loạn bên trong.

Trung ương trí não mất đi kiểm soát tinh thần lực, tòa nhà này rơi vào tay các thực nghiệm thể – yếu ớt đến mức buồn cười.

“Chào buổi tối.” – Kiều Cửu An nói rất lịch sự, trên vai còn đứng Hamster D đang giơ móng vuốt vung vẩy. – “Xin hỏi, ai có quyền hạn vào phòng điều khiển trung tâm?”

Vài người không kiềm được ánh mắt liếc nhìn về phía một gã đàn ông ở tận cùng bên trong.

Gã giấu tay ra sau lưng, đang cố làm gì đó với quang não.

Một nghiên cứu viên cấp cao, trong tay có quyền dùng khí ức chế tinh thần lực.

Kiều Cửu An túm cổ áo hắn, lạnh lùng gọn lẹ giơ đầu gối đá văng cái quang não, rồi túm đầu hắn đập thẳng vô tường.

“Vào phòng điều khiển trung tâm kiểu gì?”

Gã đàn ông r*n rỉ nửa ngày, cố kéo dài thời gian.

Kiều Cửu An lại giáng cho một đấm, nhắm ngay bàng quang.

“Tôi hỏi lại, vào phòng điều khiển trung tâm kiểu gì?”

Gã đau quá co rúm lại, nghiến răng không hé miệng.

Tuy vụ nổ lần này rất dữ, nhưng không có địch bên ngoài, không có đợt nổ thứ hai thì cũng không kéo dài lâu được. Cấp trên bên trung tâm chắc chắn sẽ đến cứu viện đầu tiên – chưa kể hôm nay còn có tiến sĩ Ryan ở đây.

Nếu giờ mở miệng khai, sau này bị trung tâm truy cứu thì tiền đồ tiêu tan là chuyện nhỏ, có khi còn bị ghép tội phản quốc đem ra xét xử.

Kiều Cửu An thả vạt áo hắn ra, tiện tay phủi phủi, thở dài một tiếng rất nhỏ.

Người đàn ông kia híp mắt lại.

Hamster D lục lọi trong góc, tìm ra một con dao găm, "cạch" một tiếng bẻ đôi, chỉ giữ lại phần đầu nhọn.

Không ai hiểu rõ những tinh thể tinh thần mạnh mẽ đó hơn một người nghiên cứu sinh mệnh.

Mặt người đàn ông trắng bệch.

Hamster D kề đầu dao sắc vào bên sườn người đàn ông, chọc nhẹ một cái rồi xoay xoay, giữa tiếng r*n rỉ thảm thiết, chỉ cắt một miếng thịt nhỏ.

Kiều Cửu An ngồi xổm trước mặt hắn, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm, như thể đang đánh giá xem tốc độ này có đủ để trung tâm cứu viện tới kịp hay không, cần cắt bao nhiêu mới đủ giết người.

Thấy con dao dính máu trong tay Hamster D lại giơ lên, người đàn ông sợ đến co rút người lại, hét toáng:
“Muốn tôi xác nhận võng mạc với mật mã đúng không?!”

Kiều Cửu An nheo mắt, giọng điệu bình thản tiếp tục hỏi:
“Mật mã tĩnh hay là mật mã động?”

Người đàn ông do dự.

Hamster D nhấc móng vuốt, cắm luôn đầu dao vào giữa háng người đàn ông.

Lại thêm một tiếng kêu gào như cha chết mẹ mất, người đàn ông khản cổ hét:
“Là mật mã động! Là động!”

Kiều Cửu An nhẹ nhàng nói:
“Vậy thì làm phiền anh theo tôi một chuyến.”

Người đàn ông co chân vì đau, hoảng hốt nhìn Hamster D đầy máu vừa được nhét lại vào túi áo Kiều Cửu An.

Bên kia hầm trú ẩn, các nhà nghiên cứu túm tụm một cục, thở cũng không dám mạnh.

Giờ phút này, cảnh "cá nằm trên thớt" đã bị lật ngược hoàn toàn.

...

Cánh cửa phòng điều khiển trung tâm mở ra, Kiều Cửu An không thèm quan tâm đám nghiên cứu viên tranh thủ chạy trốn phía sau, lập tức lao thẳng về phía khu máy chủ.

Cậu định làm gì?

Một giọng trẻ con vang lên, cứng ngắc, lẫn chút quái dị và the thé — là giọng của trí não trung tâm.

Kiều Cửu An không buồn để ý, bật bảng điều khiển, mười ngón tay lướt như bay.

Tôi đã cảnh cáo các người từ sớm, để thực thể thí nghiệm có quá nhiều năng lực là hành động ngu xuẩn.

Tính ổn định quá kém, sức phá hoại quá mạnh, cần phải bị quản chế nghiêm ngặt.

Ryan còn nghe lời tôi, phong tỏa kỹ năng của thực nghiệm thể. Các người chỉ biết chế tạo vũ khí giết người, chứ không phá nổi mã hóa của tôi đâu.

Kiều Cửu An vẫn gõ bàn phím liên tục, mắt dán chặt vào màn hình, bên tai là tiếng báo động và âm thanh mã hóa rối loạn, nhưng giọng vẫn bình thản:
“Ngươi lo hả?”

Tất nhiên là không.

Trí não trung tâm phản ứng cực nhanh.

Nhưng theo phân tích dữ liệu quét, thương tích của cậu rất nặng, không trụ nổi bao lâu nữa đâu.

Tinh thần lực bộc phát dữ dội mà không kịp hạ nhiệt, khiến Hamster D trong túi áo Kiều Cửu An đã ngất xỉu.

“Vậy à?” Kiều Cửu An cười khẩy, gõ mạnh phím cuối cùng,
“Tôi thấy tôi vẫn ổn.”

Đồng tử Kiều Cửu An phản chiếu ánh sáng từ màn hình đang nhanh chóng xóa trình tự tự hủy. Hắn xoay người, nhìn thẳng vào server trí não trung tâm im lặng, giơ tay bẻ cái vòng cổ ức chế tinh thần lực, ném sang một bên.

Vòng cổ từng phát sáng đỏ liên tục giờ tắt hẳn, kim loại va vào bàn điều khiển vang lên một tiếng “ầm”.

Thứ từng khóa chặt hắn, giờ tháo ra lại dễ như trở bàn tay.

Các người không thoát khỏi nơi này đâu.

“Ồ, cái giọng mạnh miệng này của ngươi nhân tính phết đấy.”

Vết thương ở cổ Kiều Cửu An chảy máu, hắn chẳng mấy để tâm, lau qua loa máu rồi ném đi, liếc sang cái vòng cổ vừa gỡ, ánh mắt lóe lên. Hắn cúi người, nhanh chóng gõ thêm vài dòng lệnh.

Thời gian không đủ, chỉ kịp viết một đoạn mã giả tạo mục tiêu hỗn loạn, trừ khi trí não trung tâm bị chọc điên, chứ cũng chẳng làm được gì to tát. Nhưng nếu khiến Ryan phát điên một chút thì cũng đáng lắm.

...

Lửa bên ngoài bắt đầu nhỏ dần, có không ít nghiên cứu viên từ nơi ẩn nấp lũ lượt chạy ra, hướng tới đội cứu hộ.

Không còn bị gông xiềng trói buộc, các thực nghiệm thể đồng loạt tràn ra ngoài. Có kẻ biết không thể trốn thoát liền quay sang giết ngược lại nghiên cứu viên, có kẻ liều mạng cầu sinh.

Trong biển lửa, mọi xung đột, yêu hận, thù oán đều bị phóng đại tột độ.

Một mảnh hỗn loạn.

Khoác áo khoác nghiên cứu viên, Kiều Cửu An lách khỏi đám vệ binh đang kéo tới, chạy như bay về hướng có lửa.

Tinh thần lực sắp bùng nổ lại như sắp cạn khô, yếu ớt mà cố chấp giữ lấy nhịp.

Cuối cùng, Kiều Cửu An không trụ nổi dưới sức ép tinh thần lực mất kiểm soát. Khi ngọn lửa vừa được dập tắt, lính gác và robot đã bao vây các cổng ra vào.

Hắn không còn chỗ trốn, tim thì đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Hamster D bộ lông vàng kim bị cháy sém từng mảng, cái móng hồng nhạt cũng đen nhẻm, nhìn vô cùng thảm thương.

Kiều Cửu An dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi xuống. Tóc bạc dính sát vào mặt tái nhợt, ánh lửa phản chiếu lốm đốm, trông cực kỳ quái dị.

Sóng mỏi mệt và buồn ngủ kéo đến như thủy triều, hắn cảm thấy từng thớ cơ đang phản đối mọi mệnh lệnh.

— Nói thật, nếu không bị thương, Kiều Cửu An thật muốn nã cho cái server kia một phát.

— Tiếc thật.

Nếu 001 mà ở đây thì…

Thôi.

Lông mi Kiều Cửu An khẽ rung.

Vẫn là không có ở đây.

Không chừng… tiếp theo phải vô viện vì thiếu máu.

Không biết lần này 001 lại mua cái gì…

Hy vọng không phải cái váy hồng nhạt, nhưng cái tên đó sở thích dị thật, ren vàng nhạt xanh lá mạ cũng chẳng phải không thể.

Nếu có thể nói…

Muốn… tạm biệt sao?

Kiều Cửu An bỗng rất muốn nghe thứ gì đó.

Bất kỳ thứ gì, miễn sao lúc này đừng có im lặng đến đáng thương như thế.

Hamster D không biết tỉnh lại từ lúc nào, chật vật bò ra khỏi túi áo trước ngực Kiều Cửu An, lăn lông lốc xuống người hắn, mãi chẳng bò dậy nổi.

Kiều Cửu An đã mơ màng.

Hamster vàng kim loạng choạng trèo lên áo blouse trắng, dùng chút tinh thần lực cuối cùng, từ trong túi áo đẩy ra một cái quang não.

Khi nghiên cứu viên bước vào phòng thí nghiệm của Cao đẳng Mã hóa, họ sẽ để quang não lại bên ngoài.

Mà cái áo blouse trắng bị thay ra kia, đúng lúc bị Kiều Cửu An tiện tay cầm đi luôn.

Quang não lăn lông lốc đến ngay tầm tay Kiều Cửu An, dán vào ngón tay cậu.

Ngón tay Kiều Cửu An giật giật.

Hamster D há miệng, ngoạm ngay ngón tay Kiều Cửu An một phát rõ đau.

Cơn đau dữ dội nhưng ngắn ngủi khiến Kiều Cửu An tỉnh táo lại, cậu nhắm mắt, cố gắng điều khiển bàn tay, nhấn mở quang não.

May mà đây là cái quang não dự phòng, chắc là của nghiên cứu viên nào đó dùng để xem mấy tin tức sai quy định.

Nói cách khác, nó không bị khóa bằng gene công dân.

Ngón tay Kiều Cửu An chậm rãi di chuyển, từng chút từng chút một, kết nối vào một chuỗi thông tin.

Thực nghiệm thể không có thông tin công dân thì sẽ không thể có quang não, nhưng Kiều Cửu An và 001 từng giấu đi một cái trong một nhiệm vụ, 001 dùng nó để cập nhật tin tức bên ngoài và học đủ kiểu kỹ năng — tất cả đều nhờ cái quang não này.

Đó là nguồn duy nhất giúp họ tiếp nhận “dinh dưỡng tri thức” từ bên ngoài giữa chuỗi ngày bị kiểm soát.

Chỉ là do Ryan suốt ngày kiểm tra khắt khe thực nghiệm thể, nên cậu không dám mang nó theo người.

Kiều Cửu An cũng hiểu rõ, theo lý thì giờ cái quang não đó đang trong tay 001 là rất khó xảy ra.

Nhưng… nhỡ đâu còn cơ hội thì sao?

“Đô ——”

“Đô ——”

Không có ai kết nối được, quang não cứ phát ra tiếng kêu yếu ớt, cuối cùng tự động ngắt kết nối khi không thấy ai hồi đáp.

Môi Kiều Cửu An khẽ động, lại cố gắng gạt mở thông tin một lần nữa.

“Đô —— đô ——”

“Xin lỗi, ngài kết nối thông tin tạm thời không thực hiện được ——”

“Đô —— đô ——”

“Xin lỗi, ngài kết nối thông tin……”

“Đô —— đô ——”

“Xin lỗi…… Ngài kết nối…… Thông tin……”

……

Hamster D cuộn tròn lại thành cục bông, nằm sát bên tay Kiều Cửu An, bộ lông vàng óng suôn mượt ngày thường giờ đã dính đầy máu.

Ánh lửa ngoài kia phản chiếu vào mắt, Kiều Cửu An lờ mờ nhìn thấy đội hộ vệ đang dần tiếp cận.

Chắc đến đây là hết rồi.

Cậu nghĩ.

Ít nhất thì…

Ít nhất cái rắm gì chứ!

Kiều Cửu An tóm lấy Hamster D nhét vào túi áo, nghiến răng, cố đứng dậy dựa vào bức tường lung lay, nghiêng người về phía có ánh sáng, từng bước khó khăn mà kiên quyết tiến về phía trước.

Lỗ hổng vất vả lắm mới phá được, sao có thể không ra ngoài nhìn một cái cho rõ?

Dù có ch.ết, cậu cũng phải ch.ết ngoài cái lồng sắt này, không phải trong đó.

Trước mắt Kiều Cửu An gần như chẳng thấy gì rõ, khắp nơi tường và nền nhà đều in đầy vết m.áu nhầy nhụa, mỗi bước đi là một lần lòng bàn tay anh chạm vào những dấu vết gồ ghề lạnh toát.

Kiều Cửu An khựng lại.

Đây là……


“… Lửa đã được dập tắt…”

“Tiến sĩ Ryan… Cấp trên ra lệnh, bằng mọi giá phải truy bắt thực nghiệm thể…”

“001 và D đâu?! Trước mắt không cần lo mấy thực nghiệm thể khác, phải tìm bằng được 001 và D!!”

“D từng vào phòng chỉ huy trung ương! Mau tìm D, hắn bị tổn thương tinh thần lực, cần thuốc ức chế!”

“Đội hộ vệ báo hắn đã nhảy vào giữa vụ nổ, sinh tử không rõ, nhưng tất cả thiết bị ức chế tinh thần lực cho thực nghiệm thể đều mất tác dụng, còn 001 thì đang làm nhiệm vụ bên ngoài, định vị cũng đã mất!”

“Không thể để lộ thông tin thí nghiệm! Lập tức xóa sạch toàn bộ thực nghiệm thể ——”

Tiếng súng đột ngột vang lên khiến lời Ryan đang nói dở bị cắt ngang, hắn cúi đầu nhìn vào lồng ngực đang loang lổ máu đỏ của mình, mắt trừng lớn mà không thể thốt ra tiếng nào nữa.

“Tiến sĩ Ryan!!”

“Tiến sĩ Ryan?!”

“Là trí não trung ương, nó nhận nhầm Tiến sĩ Ryan là thực nghiệm thể —— khốn kiếp! Không tắt được chương trình! Trí não trung ương mất kiểm soát rồi!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play