“Tôi thấy trong nhà ông có không ít tượng Phật, Phật Tổ ngồi nuôi linh hầu. Dù nói ông sát sinh quá nặng, Phật Tổ e rằng cũng chẳng ưa gì ông, con linh hầu kia nhiều lắm cũng chỉ tính là Huyết Hầu. Nhưng ông đã có lòng kính sợ như vậy, thì cũng nên hiểu rằng có những chuyện cho dù không thuận theo lòng mình, cũng phải xứng đáng với trời cao ba thước. Ngần ấy năm rồi, mỗi đêm ông đều ngủ yên giấc sao?”
Tiêu Dịch vừa uống cà phê, vừa ném bịch thuốc viên thu được từ nhà ông ta lên bàn.
“Mỗi ngày đều phải dùng thuốc mới ngủ được, sống cũng chẳng dễ dàng gì nhỉ.”
“Tội tử hình là chắc chắn, nhưng mấy ngày trước khi chết, chẳng lẽ không muốn có giấc ngủ yên bình sao?”
Lão Trần cúi gằm đầu, giọng khàn khàn: “Là 9 đứa, ngay từ đầu đã không có đến 10. Còn thằng cả nhà họ Trình, tôi cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì với nó. Thật ra lúc đầu hai đứa nhỏ nhà họ Trình cũng không phải mục tiêu của tôi, là con bé mặc đồ đỏ ấy tự chạy đến trước mộ nhà tôi. Con khỉ tôi còn chưa thả ra, nó đã khóc lóc gọi anh. Xui xẻo là lúc đó tôi vừa chui ra khỏi mộ.”
Một đứa bé con mãi không tìm thấy anh trai, bỗng nhiên ở nơi hoang vắng cạnh phần mộ lại thấy một người chầm chậm chui ra từ phía sau mộ... Khi đó, nó đã sợ hãi đến mức nào?
“Nó đã dâng tới cửa, tôi nào thể để nó đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT