Trên thực tế, trước khi đặt bút viết bức thư tình kia, Cố Thiên Ngôn đã từng lặng lẽ dạo một vòng trên mạng, tìm được một bài chia sẻ tên “Cách viết thư tỏ tình khiến người ta không nỡ từ chối”.

Bài viết nói rằng, dòng đầu tiên trong thư nhất định phải là lời khen dành cho đối tượng, càng được nhấn mạnh ở vị trí trang đầu càng tốt. Vì thế, nàng liền viết dòng đầu tiên như thế.
Dòng thứ hai cần làm sao để không cho đối phương có cơ hội từ chối. Nàng liền thuận tay viết thêm câu tiếp theo.
Còn dòng thứ ba? Bài viết bảo rằng, bất kể kết quả thế nào, người tỏ tình cũng phải giữ một tâm thế an nhiên – vui vẻ đón nhận. Thế là nàng thêm vào lời kết với thái độ khoan thai, như thể chẳng màng kết cục.

Với ba điều ấy, bài viết nói, bức thư của bạn đã thành công một nửa.

Nếu hệ thống biết Cố Thiên Ngôn viết thư tình bằng cách dựa dẫm vào hướng dẫn lan truyền trên mạng, có lẽ nó đã ngồi bệt xuống sàn WC mà khóc đến thổn thức mất rồi.

Tô Mạch sau khi đọc xong thư, biểu cảm trên gương mặt cũng chẳng có gì thay đổi. Nụ cười vẫn dịu nhẹ, vẫn độ ấm ấy, không hề dao động. Người bạn thân – Lưu Thiệu Triết – chỉ cần nhìn thoáng qua cũng hiểu ra: cô gái kia không làm Tô Mạch động lòng.

Cậu thở dài, tiếc nuối bật lời: “Không biết phải kiểu tỏ tình thế nào mới có thể khiến cậu rung động nữa…”

Rốt cuộc thì, phải là kiểu con gái thế nào mới khiến cậu thích đây?
Nhìn mà phiền lòng, Lưu Thiệu Triết thầm nghĩ.
Tô Mạch ấy mà, bề ngoài ôn nhu là thế, nhưng thật ra đối với ai cũng giữ một lớp khoảng cách lạnh nhạt, như nước mùa thu, yên ả mà xa vời. Rất ít người có thể thật sự tiến vào thế giới nội tâm của cậu. Thậm chí là cậu – người bạn được xem là gần gũi nhất – cũng không sao nhìn thấu con người thật của Tô Mạch.

— Phân cách tuyến —

Đinh!
Hệ thống vang lên tiếng nhắc: “Chúc mừng ký chủ, Tô Mạch đã xem xong thư tình. Tiến độ nhiệm vụ đạt 5%. Tuy nhiên, Tô Mạch vẫn chưa tiếp nhận tấm chân tình ấy. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng.”

Tình huống này vốn dĩ đã nằm trong dự liệu của Cố Thiên Ngôn. Nàng chẳng bận tâm, tiếp tục cúi đầu làm bài tập, trong đầu lại hiện lên một câu mà ai đó từng bình luận trên mạng: “Nam thần không phải dễ theo đuổi như vậy đâu.”

Hiện tại đã tan học, trong lớp chỉ còn lại lác đác vài người chưa rời đi. Đúng lúc ấy, Viên Lị cùng Chu Mộng Dao bước vào. Viên Lị hào sảng vỗ mạnh lên lưng Cố Thiên Ngôn, vừa cười vừa nói: “An An, không cần quá—”

Chưa nói dứt câu, Cố Thiên Ngôn đã ngẩng đầu. Gương mặt trong veo, ánh mắt dửng dưng khiến Viên Lị lập tức cứng người, vội cười gượng mấy tiếng rồi rụt tay lại. Nàng lầm bầm một câu: “Cái khí chất này đổi nhanh quá, dọa người thật đấy…”

Bên cạnh, Chu Mộng Dao nhẹ huých vai Viên Lị, ho khan vài tiếng ra hiệu: “Chuyện chính!”

Viên Lị lập tức hiểu ý, nghiêm mặt lại nói:
“An An, có tin nóng đây! Tớ nghe nói, con nhỏ Lục Tuyết ấy – cái đứa giả bộ trong sáng kia ấy – trước khi theo đuổi Từ Tử Duy còn từng tỏ tình với Tô Mạch nữa! Kết quả bị cả hai từ chối! Đáng đời lắm luôn, muốn bắt cá hai tay, tưởng ai cũng là bánh xe dự phòng chắc! Tin này nghe xong có thấy vui không hả?”

Cố Thiên Ngôn im lặng một chút, trong lòng khẽ hỏi hệ thống: “Lục Tuyết là ai vậy?”

Hệ thống nhanh chóng trả lời: “Ban hoa lớp 11/4, từng thích Tô Mạch, hiện đang cố tình theo đuổi Từ Tử Duy.”

Trước kia là tình địch, bây giờ... cũng vẫn là tình địch thôi.
Cố Thiên Ngôn mỉm cười dịu dàng, nhưng trong mắt người ngoài, sắc mặt nàng dường như chẳng có gì thay đổi. Sau một thoáng suy nghĩ, nàng chậm rãi trả lời: “Cũng tạm.”

…Phản ứng này… lãnh đạm đến mức khiến người ta không biết nói gì!
Viên Lị và Chu Mộng Dao liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương một dấu chấm hỏi to đùng.

Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên. Các bạn học lần lượt trở lại lớp. Viên Lị tranh thủ nói nhanh: “Tan học xong nhớ cùng tụi tớ ra sân xem Từ Tử Duy chơi bóng nha! Quyết định vậy đó!”
Dứt lời, không kịp đợi Cố Thiên Ngôn gật đầu, nàng đã kéo Chu Mộng Dao chạy về chỗ ngồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play