Dạo gần đây, việc Đồng An An bỗng dưng không còn đến sân bóng rổ cổ vũ Từ Tử Duy khiến hai người bạn cùng lớp là Viên Lị – cô gái buộc tóc đuôi ngựa năng động và Chu Mộng Dao – bạn nữ tóc ngắn ưa quan sát, không khỏi thấy kỳ lạ. Hai người âm thầm suy đoán: Chẳng lẽ An An đã biết chuyện hoa khôi lớp bên cạnh tỏ tình với Từ Tử Duy rồi? Bị tổn thương nên mới tránh mặt như vậy?
Dù sao, dạo này Đồng An An cứ như phủ một tầng khí lạnh, cả người toát ra cảm giác "người sống chớ đến gần". Tuy cùng là đối thủ tình trường, nhưng đứng trước một “địch nhân nguy hiểm” cùng chung mục tiêu, hai cô gái không hẹn mà cùng sinh ra một thứ cảm xúc gọi là... cảm thông và ngầm quý trọng lẫn nhau.
**
Còn Cố Thiên Ngôn, hai ngày nay đang làm gì?
Thật ra thì, cô vẫn luôn âm thầm quan sát Tô Mạch từ xa. Sau vài lần theo dõi, Cố Thiên Ngôn rút ra kết luận: người này quả thật quá được yêu thích. Đi ngoài hành lang cũng có người tỏ tình, thư tình dưới bàn học xếp chồng như đống tạp chí cũ. Dù thời đại này thư tay đã sắp trở thành “cổ vật”, nhưng đám con gái vẫn kiên trì nhét đầy thư cho cậu.
Hệ thống, không giấu nổi sự hưng phấn, đề nghị: “Ký chủ, thử viết một bức thư tình không?”
Cố Thiên Ngôn dõi theo bóng lưng Tô Mạch dưới ánh nắng, đôi mắt đen láy sâu thẳm, khẽ gật đầu: “Được.”
**
Đồng An An vốn không phải học sinh nội trú, vì nhà cô chỉ cách trường Bình Dương vài con phố. Tối hôm ấy, Cố Thiên Ngôn ngồi trước bàn học, trước mặt là một tờ giấy trắng tinh và cây bút gel mới mở nắp. Ngón tay cô gõ nhẹ lên bàn phím, ánh sáng từ màn hình vi tính phản chiếu lên gò má lạnh nhạt.
Hệ thống nãy giờ vẫn im lặng quan sát, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ký chủ, nếu ngươi trích mấy câu thả thính trên mạng thì Tô Mạch chỉ cần liếc qua là biết. Viết thư tình, quan trọng nhất là chân thành. Tự mình viết mới có thể lay động lòng người.”
Cố Thiên Ngôn dừng lại, nhìn chăm chú màn hình một lúc rồi không nói không rằng... đóng máy tính.
Bình thản, không biểu cảm, cô cầm lấy bút, viết lên đầu trang hai chữ "Tô Mạch" – nét chữ thanh tú mang theo khí chất lạnh nhạt như sương mai.
Biểu cảm cô rất nghiêm túc, như đang chuẩn bị viết nên một bản tuyên ngôn thiêng liêng. Nhưng...
“Ký chủ, gọi thẳng ‘Tô Mạch’ nghe có phần xa cách. Dùng cách xưng hô thân thiết hơn có thể giúp gia tăng độ hảo cảm.” – hệ thống góp ý.
Cố Thiên Ngôn liếc mắt hỏi: “Cậu ta không phải tên Tô Mạch sao?”
Hệ thống... im lặng.
Sau vài giây ngẫm nghĩ, Cố Thiên Ngôn miễn cưỡng nghe theo, cẩn thận viết thêm hai chữ: “Cậu khỏe.”
Gần nửa tiếng sau, cuối cùng cũng hoàn thành xong bức thư tình đầu đời. Nhưng vừa đặt bút xuống, mí mắt cô bắt đầu cụp xuống. Cô giật mình, biết rõ rằng chứng buồn ngủ sẽ không phát tác trong nhiệm vụ, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với trạng thái "ngủ theo giờ giấc người bình thường".
Hệ thống nhìn nội dung thư – im lặng.
**
Tô Mạch mỗi ngày đều nhận được vô số thư tình. Bình thường, cậu chỉ tiện tay rút ra vài bức đọc cho có, đa phần đều giống nhau: dài dòng lê thê hoặc mùi mẫn sáo rỗng. Một bức thư muốn được chú ý không chỉ cần ngắn gọn vừa đủ, mà còn phải “nổi bật giữa đám đông”.
Cố Thiên Ngôn nghĩ vậy, liền lôi từ ngăn kéo ra một cây bút sáp màu xanh lá. Cô cẩn thận tô toàn bộ phong thư thành một màu xanh mướt.
Chẳng bao lâu sau, một bức thư tình “xanh lè” chính thức ra đời.
Hệ thống nhìn hành động tô màu phong thư, nhịn không được hỏi: “Tại sao lại chọn màu xanh lá?”
Cố Thiên Ngôn mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng đáp:“Giữa vạn đóa hoa, điểm xuyết một cành xanh.”
Hệ thống: …
**
Với hào quang của nam thần, từ tiểu học đến trung học, Tô Mạch đã đọc qua không biết bao nhiêu thư tình. Nhưng chưa bao giờ... có ai gửi cho cậu một cái thư như vậy.
Phong thư nằm chình ình giữa đống trắng tinh, một màu xanh lục chói mắt.
Tô Mạch dùng đôi tay thon dài như điêu khắc, nhẹ nhàng gắp lấy nó từ kẹp bàn, vừa lúc cậu bạn bên cạnh – Lưu Thiệu Triết – nhìn thấy, lập tức cười gập bụng: “Trời đất ơi, cái này là thư tình á? Nhìn như thư dọa nạt á! Không được, cho tao cười thêm lát nữa rồi mày hẵng đọc, ha ha ha…”
Tô Mạch khóe môi nhếch lên, nụ cười mang theo vài phần thú vị. Cậu chậm rãi mở thư ra, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy trắng nổi bật nét chữ rõ ràng, nghiêm trang như tuyên ngôn:
Tô Mạch, cậu khỏe.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã bị khí chất và diện mạo không thể dùng lời diễn tả của cậu làm cho rung động.
Xin hỏi... cậu có nguyện ý kết giao cùng tớ không?
Hãy chọn một trong các đáp án sau:
A. Nguyện ý
B. Yes, I do
C. Tớ chọn đáp án A
D. Tất cả các đáp án trên đều được
Mong bạn học Tô Mạch hãy cẩn trọng suy nghĩ và lựa chọn. Dù đáp án là gì, tớ cũng sẽ rất vui vẻ.
— Cao nhị, lớp 5 – Đồng An An
Lưu Thiệu Triết cười đến mức suýt trẹo hông: “Trời đất ơi! Thú vị dữ vậy? Tao cá cái bạn tên Đồng An An này chắc chắn là kiểu con gái hoạt bát hết mức luôn ấy! Đậm chất tấu hài!”
Còn Tô Mạch, tay cầm bức thư màu xanh lá cây, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười... nhưng không ai nhìn thấu được cậu đang nghĩ gì trong đầu.