Khi Đồng An An tỉnh lại, điều đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà trắng xóa quen thuộc của bệnh viện. Bên giường bệnh, dáng người gầy gò của mẹ đang tựa vào thành giường, ngủ thiếp đi trong tư thế mệt mỏi.
Cô khẽ xoa thái dương, đầu óc như có một lớp sương mù dày đặc quấn quanh, hỗn loạn vô cùng. Cô mơ hồ nhớ mình trước đó đang cùng Viên Lị và mấy người bạn ngồi xem Từ Tử Duy thi đấu bóng rổ kia mà?
Cô khẽ động đậy, vừa cử động đã phát hiện ngoài việc đầu hơi đau và cánh tay có vài vết trầy xước, toàn thân không có gì đáng ngại.
Mẹ cô là người ngủ không sâu, vừa nghe có động tĩnh liền giật mình tỉnh lại. Bà vội vàng đỡ lấy thân thể cô, giọng nói không giấu được lo lắng: “Đừng ngồi dậy vội, nằm nghỉ thêm một lát đi con.”
“Mẹ…” Đồng An An nhìn bà, giọng khàn khàn, “Con sao lại nằm viện vậy?”
Đồng mẫu nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện – từ khi cô ngất đi tại sân bóng đến lúc được đưa tới bệnh viện. Nghe xong, Đồng An An chỉ thấy đầu óc càng thêm mù mịt, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi. Cô lắc đầu, hoảng loạn hỏi: “Con… không nhớ gì cả… chuyện mẹ nói… con không có ấn tượng gì hết…”
Mẹ cô bối rối vội vàng gọi bác sĩ. Sau khi thăm khám, bác sĩ kết luận đơn giản rằng cô có dấu hiệu mất trí nhớ tạm thời, khả năng là quên sạch những ký ức trong vài tháng gần đây.
Dù rất cố gắng tiếp nhận sự thật ấy, nhưng sâu trong tiềm thức, Đồng An An vẫn cảm thấy có điều gì đó sai sai… một cảm giác mơ hồ, khó gọi thành tên, nhưng đầy bất an.
Mẹ cô sau khi yên tâm phần nào vì lời bác sĩ trấn an – rằng khả năng hồi phục ký ức vẫn có – liền đứng dậy chuẩn bị về nhà nấu chút đồ ăn. Bà dặn đi dặn lại cô phải ngoan ngoãn ở lại viện nghỉ ngơi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play