Kỷ niệm ngày thành lập trường đến gần rất nhanh, mà với tư cách là học sinh được thầy cô đặc biệt kỳ vọng, Tô Mạch cũng có không ít việc phải chuẩn bị. Thời gian cô và Tô Mạch quen nhau đã được bốn tháng, đúng lúc hệ thống vang lên âm thanh quen thuộc sau thời gian dài im ắng: “Tiến độ nhiệm vụ đạt 90%. Đây là giai đoạn then chốt cuối cùng, mong ký chủ đừng lơ là.”
Toàn trường được yêu cầu tổng vệ sinh, nên hôm nay các lớp đều phải phụ trách dọn dẹp khu vực được phân công trong sân trường.
Cố Thiên Ngôn được giao nhiệm vụ lau cửa kính gần cổng sau. Viên Lị loay hoay bên cạnh, tay cầm chổi quét lia lịa, còn Chu Mộng Dao thì được phân đi rửa sạch một số vật dụng. Mọi người ai nấy đều bận rộn, tiếng cười đùa và trò chuyện vang rộn trong không khí, phảng phất như cả bầu trời cũng nhuộm sắc tươi vui.
Cố Thiên Ngôn cẩn thận cầm giẻ lau, chuyên tâm xoa từng ô kính một cách nghiêm túc. Viên Lị cũng không ngẩng đầu, miệng lẩm bẩm liên tục, “Tớ thấy lễ kỷ niệm thành lập trường năm nay chắc sẽ rất vui. Nghe nói còn có mấy đàn anh đàn chị khóa trước về diễn thuyết cơ đấy. Nhưng mà, mấy cái đó cũng không quan trọng lắm, tớ nghe nói bạn trai cậu – Tô Mạch – sẽ biểu diễn dương cầm trong đêm tiệc. Còn biết vẽ tranh, đánh đàn, lại còn thông thạo bốn thứ tiếng, thật không biết có chuyện gì là cậu ta không biết làm nữa! Ban đầu tớ cứ tưởng cậu ta sẽ tiếp tục sống kín đáo, ai ngờ đâu… cái màn biểu diễn này chắc là đàn riêng cho cậu nghe rồi nhỉ?”
Cô nàng liếc sang định tìm chút biểu cảm kiêu ngạo nào đó trên mặt bạn, nhưng tất nhiên là thất vọng. Loại biểu cảm đó vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên gương mặt điềm tĩnh của Cố Thiên Ngôn.
Thấy Thiên Ngôn đang bước lên bàn để lau cao, Viên Lị vội vàng nói, “An An, cậu muốn trèo lên à? Cẩn thận nhé, để tớ đưa cậu cái giẻ sạch.”
Cố Thiên Ngôn nhận lấy, khẽ cúi đầu, “Cảm ơn.”
Viên Lị ngơ ngẩn cười, “Không có gì đâu. An An… dạo này cậu càng ngày càng xinh đấy, rõ ràng khuôn mặt vẫn thế mà cảm giác lại khác hẳn. Chẳng lẽ mấy lời đồn kiểu con gái đang yêu thì càng trở nên xinh đẹp là thật à? Tớ cũng nên kiếm người yêu đi thôi…”
Cô nàng lải nhải một hồi thì bị một cậu nam sinh đi ngang trừng mắt, giọng châm chọc, “Không lo quét dọn đi còn lẩm bẩm một mình như kẻ điên vậy?” Nói xong, cậu ta xách túi rác đi thẳng qua.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play