Tô Mạch siết chặt cổ tay cô, rồi đột ngột buông ra. Đồng An An ho khan kịch liệt, như thể vừa được kéo lên khỏi mặt nước sau một cơn ngạt thở.
Hắn thoáng sững người, rồi môi khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng. Nhưng ánh mắt hắn, lại không hề đặt trên khuôn mặt cô, mà xuyên qua cô, như thể đang nhìn vào một hình bóng khác trong ký ức. Giọng hắn khẽ như gió lướt qua mặt hồ: “Cô làm sao lại là An An được? An An của tôi… cô ấy vĩnh viễn không phải như thế này.”
Biểu cảm của hắn khó mà phân định rõ là đang cười hay đang khóc, vẻ ngơ ngẩn ấy khiến Đồng An An – vốn đang căm giận và sợ hãi – trong lòng lại dâng lên một cơn chua xót khó tả. Cô không hiểu rốt cuộc Tô Mạch làm sao vậy. Rõ ràng hiện tại hắn trông rất đáng sợ, vậy mà cô lại chẳng thể nào hét lên cầu cứu. Dù trong lòng bất an cuồn cuộn, cô vẫn cố gắng lấy hết can đảm, khẽ khàng cất tiếng: “Tô Mạch… anh sao vậy?”
Giọng cô run rẩy, mang theo sự dè dặt lẫn nơm nớp lo sợ.
Tô Mạch nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn ngây dại. Hắn thì thầm như nói với chính mình: “An An không còn nữa… Cô ấy từng nói chúng ta sẽ luôn ở bên nhau…”
Giọng hắn mỏng manh như hơi thở sắp tan vào không khí.
Trong đầu Đồng An An hỗn loạn như có một cơn gió quét qua. Chẳng lẽ mấy tháng ký ức cô đã mất đi, thực sự là khoảng thời gian cô từng yêu đương với Tô Mạch sao? Nhưng sao có thể chứ? Tô Mạch làm gì có khả năng nhìn trúng một người bình thường như cô…?
Cô lén liếc gương mặt đẹp đến không thể bắt bẻ của Tô Mạch, tim bỗng đập nhanh hơn. Không hiểu vì sao, hai má lại thoáng nóng bừng. Cô khẽ lắc đầu, trong đầu chợt vụt qua một ý nghĩ ngốc nghếch đến khó tin.
“Tô Mạch… thật ra tôi bị mất trí nhớ. Bác sĩ nói… tôi đã quên hết mọi chuyện.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play