Tiết học thể dục vừa dứt, học sinh lớp 5 lục tục kéo nhau sang khu nhà thay đồ để thay sang trang phục vận động. Trường cấp ba Bình Dương khá đầy đủ tiện nghi, mỗi lớp đều có phòng thay đồ riêng biệt, nam và nữ phân khu rõ ràng ở hai tòa nhà khác nhau. Đồng phục thể thao thì ai nấy đều tự mang theo từ nhà.

Cố Thiên Ngôn thay đồ xong, lặng lẽ bước đến dãy tủ đựng giày. Cô mở cánh cửa có dãy số thuộc về Đồng An An, lấy ra đôi giày thể thao được xếp gọn gàng bên trong. Khi cô cúi xuống xỏ giày, thắt dây, Viên Lị và Chu Mộng Dao cũng vừa thay đồ xong bước ra.

Thấy Cố Thiên Ngôn đã đứng dậy, Viên Lị chẳng khách khí, liền vươn tay kéo lấy tay cô, lòng bàn tay áp vào da thịt truyền sang một dòng ấm áp khiến Thiên Ngôn hơi ngẩn ra.

“An An, đi thôi!” Viên Lị cong môi nở nụ cười rạng rỡ, tay kia cũng kéo luôn Chu Mộng Dao, ba người nối đuôi nhau rời khỏi phòng thay đồ.

Cố Thiên Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua — Viên Lị và Chu Mộng Dao vừa đi vừa cười, sườn mặt sáng sủa ấy như khắc sâu vào đáy mắt cô. Cô vốn định rút tay ra, cuối cùng lại không cựa quậy nữa, để yên cho Viên Lị dắt đi như một đứa trẻ.

Thầy thể dục bắt cả lớp chạy quanh sân vài vòng khởi động rồi mới cho tự do hoạt động. Dù vậy vẫn có vài nữ sinh tính toán trốn chạy, mượn cớ đến kỳ đèn đỏ để xin nghỉ. Thầy giáo cười nhạt, tay vung lên ra hai lựa chọn rõ ràng: hoặc là chạy, hoặc là nghỉ học môn thể dục luôn. Tự chọn lấy!

Mấy nữ sinh kia lập tức vừa kêu khổ vừa lết từng bước chạy quanh sân.

Chạy xong, bọn học sinh như đàn ong vỡ tổ, tản ra mỗi người một hướng: người thì ra sân chơi bóng, người lững thững dạo quanh cho đỡ chán, người tụ tập chơi mấy trò linh tinh.

Một nhóm nữ sinh lớp 5 tụ lại một góc, trong đó cô bạn tên A Mị đang cầm ống nhòm, dán mắt về phía sân bóng bên lớp 11.

“Đưa tao coi với!”
“Ê, A Mị, cho tao mượn chút!”
“Xí phần thứ hai cho tao nha!”
“Chị em tốt, chia sẻ đi!”

Viên Lị lườm lũ bạn một cái, ngữ điệu tràn đầy bất lực: “Thiệt không hổ là ‘đội hoa si’ danh bất hư truyền của lớp 5.”

Chu Mộng Dao khẽ kéo tay áo Viên Lị, chỉ tay về phía sân bóng: “Hình như... Từ Tử Duy đang gọi tụi mình.”

Viên Lị nhìn theo hướng tay chỉ, quả nhiên thấy Từ Tử Duy đang ôm bóng rổ, cười cười vẫy tay mời gọi. Cô lập tức tươi như hoa nở, quay sang Cố Thiên Ngôn vẫn đang im lặng cạnh bên: “An An! Đi xem Từ Tử Duy chơi bóng đi!”

Lớp 5 không được phép tự ý lấn sang khu vực lớp 11, nên nếu muốn đến gần Tô Mạch, Cố Thiên Ngôn cũng chẳng có cách nào. Cô nhìn Viên Lị chờ đợi, định gật đầu đồng ý thì...

Bỗng “Á—!!” một tiếng hét sắc như dao rạch vải xé ngang không gian. Viên Lị và Chu Mộng Dao cùng giật nảy người.

Viên Lị giận dữ ngoái đầu: “Ai la hét gì như có tang thế?!”

Quả nhiên, tiếng thảm thiết kia phát ra từ đám nữ sinh ‘hoa si đoàn’ — là A Mị. Dù nghe mắng, cô nàng vẫn không bận tâm, chỉ mặt mày đưa đám chỉ tay về phía sân bóng lớp 11, gào lên: “Tô Mạch ngất xỉu rồi! Nam thần của tao ngất rồi—!!”

Phản xạ như điện giật, Cố Thiên Ngôn lập tức ngoảnh lại nhìn. Quả nhiên, sân bóng bên kia đã bị một đám nữ sinh vây quanh kín như nêm cối, tiếng kêu khóc lẫn bàn tán nhốn nháo vang lên.

Một số nam sinh định chạy tới giúp, nhưng thấy cảnh tượng chen chúc ấy thì đành bó tay chịu trói.

Cố Thiên Ngôn chau mày, sải bước chạy về phía đó.

“An An, mày làm gì vậy?!” Viên Lị hốt hoảng gọi với theo sau lưng cô.

Cố Thiên Ngôn trong lòng vừa niệm: Hệ thống.

Giọng hệ thống đáp lại ngay lập tức: “Đã kích hoạt kỹ năng ‘quái lực’ cho ký chủ. Thời hạn: 5 phút.”

Đám nữ sinh xúm lại xung quanh Tô Mạch, mặt người nào người nấy cũng căng thẳng, lo lắng. Không rõ là ai nói một câu “Phải hô hấp nhân tạo!”, khiến cả bãi trở nên càng hỗn loạn.

Có người lí nhí đề nghị: “Nên đưa Tô Mạch đến phòng y tế trước đã...” Nhưng giọng nói ấy nhanh chóng bị nhấn chìm trong cơn sóng ồn ào của đám đông.

Khi đám con gái đang tranh cãi xem ai sẽ là người "làm hô hấp nhân tạo" thì bất ngờ một luồng sức mạnh như bão nổi quét ngang qua, mạnh mẽ đẩy văng tất cả sang hai bên.

—— Là Cố Thiên Ngôn.

Cô xông thẳng vào vòng người, bước tới như cơn gió, cúi xuống ôm lấy Tô Mạch — một cách dễ dàng như nhấc một cái balo rỗng.

Mọi người đứng chôn chân như tượng. Ngay cả thầy thể dục vừa mới chạy tới cũng trố mắt nhìn cảnh tượng như phim hành động: một cô gái nhỏ nhắn chưa tới mét sáu, thế mà ôm gọn cậu trai cao mét tám lên như bế búp bê. Đây là... sức mạnh quái vật kiểu gì vậy?!

Còn chưa kịp định thần, Cố Thiên Ngôn đã bế Tô Mạch rời khỏi vòng vây, sải bước thẳng về phía phòng y tế, bóng dáng cô mảnh khảnh mà kiên định, như một vết cắt dứt khoát trong bức tranh hỗn loạn ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play