“Mình vừa thấy có một luồng lực cực mạnh đẩy mình ra ngoài… Không lẽ là do cô ấy làm sao?” Một nữ sinh run giọng lên tiếng.
“Tớ cũng vậy đấy… trời ơi, kiểu này còn là con người sao?!”
Mấy nữ sinh nhất thời im bặt. Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thiên Ngôn vừa bước ra khỏi đám đông, trong lòng họ không hẹn mà cùng dâng lên một cảm giác gì đó... khó tả, thậm chí là hoang đường.
“Có khi nào… vừa rồi là do tụi mình sai rồi không?” Rất lâu sau, một bạn nữ mới lên tiếng.
“Ừ, không chỉ là không lập tức đưa Tô Mạch đến phòng y tế, mà còn chắn luôn cả không khí lưu thông.” Một giọng nói khác tiếp lời, có phần day dứt.
Không khí chùng xuống. Những cô gái ấy đồng loạt rơi vào cảm giác hối lỗi, như thể vừa bị tạt một gáo nước lạnh giữa trưa hè, tỉnh táo hẳn ra.
…
“Đi xem Tô Mạch thế nào đi!”
“Ừ ừ! Đi liền!”
“Trời ơi, nam thần của tớ lại bị một nữ sinh bế đi như công chúa đó!”
“Cái đó không quan trọng bằng việc anh ấy ổn không đâu!”
Cuối cùng, đám nữ sinh ấy vừa mới mon men tới được phòng y tế thì đã bị bác sĩ Trình đuổi khéo về: “Bệnh nhân cần yên tĩnh để nghỉ ngơi.”
Tại phòng y tế
“Bác sĩ, cậu ấy sao rồi ạ?” Cố Thiên Ngôn ngồi bên cạnh giường bệnh, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô Mạch, ngữ khí bình tĩnh nhưng lại thấp thoáng vẻ lo lắng.
Bác sĩ Trình là một phụ nữ xinh đẹp, khoảng gần ba mươi tuổi. Nghe vậy, cô bật cười, giọng mang chút đùa cợt: “Yên tâm đi, không sao cả. Bạn trai nhỏ của em ngủ một tiếng là khỏe lại thôi.”
Cố Thiên Ngôn khẽ nhíu mày, nghiêm túc đính chính: “Tôi và cậu ấy không phải là… bạn trai bạn gái.”
Bác sĩ Trình che miệng cười khúc khích: “Rồi rồi, không phải nam nữ yêu nhau… là tình nhân?”
Ánh mắt sâu đen của Cố Thiên Ngôn lại lần nữa nhìn thẳng vào bác sĩ Trình, vẻ mặt nghiêm nghị: “Bác sĩ, tôi không phải bạn gái của cậu ấy. Nếu để người khác hiểu lầm, sẽ khiến cậu ấy cảm thấy khó xử.”
Hệ thống trong đầu cô lúc này thầm nghĩ: Chà, đây có khi là đoạn đối thoại dài nhất nó từng nghe từ miệng ký chủ.
Bác sĩ Trình rốt cuộc bật cười thành tiếng: “Chị chỉ đùa một chút thôi mà! Em phản ứng đáng yêu thật đấy.”
Cố Thiên Ngôn thản nhiên liếc cô một cái, không nói gì thêm.
Nhưng bác sĩ Trình lại càng tươi cười hơn, “Tuổi còn nhỏ mà biểu cảm đã lạnh tanh như thế này, cười một cái coi nào! Em xinh như vậy, không cười thì phí quá.”
Dù nói vậy, cô thừa biết Cố Thiên Ngôn chẳng phải bạn gái của Tô Mạch. Cô bé này chẳng có vẻ gì là bối rối hay ngại ngùng – kiểu quan tâm của cô không giống yêu đương mà giống một thứ gì đó... sâu hơn. Mà thật ra, ở cái phòng y tế nhàn rỗi này lâu quá, cô cũng chỉ muốn kiếm chuyện gì vui vui cho đỡ buồn chán thôi. Nào ngờ cô bé này lại không "dễ chơi" như tưởng tượng.
Xác nhận Tô Mạch không sao, Cố Thiên Ngôn đứng dậy: “Nếu cậu ấy không sao rồi, tôi xin phép về trước.”
“Ơ, em tên gì vậy?” Bác sĩ Trình gọi với theo.
“Đồng An An.”
Nhìn theo bóng cô gái ấy khuất sau khung cửa, khóe mắt bác sĩ Trình cong lên đầy hứng thú: “Cô bé này… thú vị thật.”
Khi Tô Mạch tỉnh lại, điều đầu tiên anh nhìn thấy là trần nhà trắng toát của phòng y tế, phía dưới là tấm ga trải giường sạch sẽ.
Bác sĩ Trình thấy anh mở mắt, lập tức bước lại hỏi: “Tô Mạch, đây là lần thứ ba em ngất xỉu ở trường rồi đó.”
Tô Mạch hơi khựng lại, ánh mắt vẫn là dáng vẻ dịu dàng quen thuộc, nhưng nơi đáy mắt lại hiện lên một tia suy tư: “Lần thứ ba rồi sao…”
Thấy vậy, bác sĩ Trình không nỡ trách thêm nữa, rót cho anh một cốc nước nóng rồi chủ động đổi đề tài: “Lần này em được một cô gái bế đến đấy. Chậc chậc, thật không dám tin luôn! Mà lại là thật đó nha!”
Tô Mạch nhấp một ngụm nước, chậm rãi hỏi: “Vậy à?”
Bác sĩ Trình liếc anh một cái, ánh mắt trêu ghẹo: “Chị còn đùa rằng hai người là người yêu, không ngờ cô bé ấy lại nghiêm túc đứng đính chính, bảo chị đừng nói bậy. Cô ấy còn nói nếu người khác hiểu lầm, sẽ khiến em thấy bối rối. Trời ơi, cái mặt lạnh tanh ấy mà cũng biết lo cho cảm xúc của người khác.”
Tô Mạch hơi sững lại.
Bác sĩ Trình nghiêng đầu, hỏi: “Em không tò mò cô bé tên gì sao?”
Khóe miệng Tô Mạch bất giác cong lên, nụ cười như có như không thoáng qua: “Không tò mò.”
Vì… anh đại khái cũng đã biết rồi.
“Chậc, không thú vị gì hết. Cô bé đó tên là Đồng An An. Tên nghe cưng dễ sợ, đúng không?” Bác sĩ Trình giả vờ bực bội, đảo mắt một vòng.
Quả nhiên...
Tô Mạch khẽ bật cười, tiếng cười trầm thấp vang lên như gió xuân lướt nhẹ qua mặt nước.