Hiện tại chính là tình huống như vậy, tiên sinh gọi không được cho phu nhân nên gọi qua anh ta, Ngô Xán liền đưa điện thoại cho Sở Dung.
Sở Dung nhận lấy điện thoại, tiên sinh? Là nam chính Phó Như Hối gọi tới?
Cô áp điện thoại lên tai, khẽ lên tiếng: “Alo?”
“Sao không bắt máy?” Giọng nam trầm thấp đầy từ tính vang lên từ đầu dây bên kia khiến Sở Dung run rẩy, đây chính là giọng nói gợi cảm của tổng tài bá đạo trong truyền thuyết sao? Nghe đến mức tai cô tê rần cả lên.
Đây chính là người đàn ông sẽ giết cô về sau trong truyện, Sở Dung nào dám lơ là: “Em đang ăn sáng, điện thoại để trên lầu.”
“Giờ này rồi mới ăn sáng?” Phó Như Hối hỏi nhẹ một câu, tim Sở Dung lập tức thắt lại, ăn sáng muộn thế này là vì hai đứa nhỏ mới được cứu khỏi tình trạng bị giam cầm, nhưng chuyện này sao có thể nói với Phó Như Hối? Nói ra thì cô không toàn mạng mất!
May mà Phó Như Hối cũng chẳng quá để tâm đến chuyện cô mấy giờ ăn sáng, anh gọi điện là để hỏi tình hình của bọn trẻ: “Niên Niên với Tiểu Ngư dạo này thế nào?”
Vấn đề này thì Sở Dung càng không dám trả lời.
“Ờm…” Sở Dung liếc nhìn hai đứa nhỏ gầy gò đến nhọn cả cằm, thật sự không nói nổi lời trái lương tâm, đành đáp: “Hay là… anh tự nhìn đi?”
Vừa nói xong, Sở Dung liền hối hận, bảo Phó Như Hối tự nhìn chẳng khác nào tự tìm đường chết sao?
Trong nguyên tác, Phó Như Hối luôn ở nước ngoài, hiếm khi về nhà, bởi vì công việc bận rộn, thỉnh thoảng mới gọi điện về một hai cuộc, mỗi lần gọi nguyên chủ luôn cố gắng ngăn cản anh xem tình hình hai đứa nhỏ, mà Phó Như Hối lại đúng là kiểu người dễ bị dắt mũi, có lẽ vì quá tin tưởng vợ mình, thêm vào đó là bận rộn công việc nên suốt một năm trời không hề tận mắt nhìn thấy tình trạng thực tế của Phó Niên và Phó Dư. Cũng chính vì vậy mà hành vi ngược đãi của nguyên chủ mới không bị phát hiện, suốt một năm trời giày vò hai đứa trẻ, đến khi nữ chính Hách Hàn Vân ra tay thì bộ mặt thật mới bị lật tẩy.
Hiện giờ là năm thứ hai Sở Dung làm mẹ kế, cũng là tháng thứ ba ngược đãi hai đứa trẻ, suốt một năm qua, cô ta vẫn duy trì hình tượng dịu dàng trước mặt Phó Như Hối, khiến anh cực kỳ tin tưởng mình, nhưng bây giờ chiếc mặt nạ dịu dàng ấy sắp vỡ tan trước mắt Phó Như Hối, cái mạng nhỏ của cô cũng đang ngàn cân treo sợi tóc.
Sở Dung bắt đầu tính đường chuồn đi trong đầu.
“Hửm?” Phó Như Hối không ngờ Sở Dung lại chủ động đề nghị như vậy, anh trầm ngâm giây lát, “Thế thì mở lên đi, tôi còn ba phút nữa là vào họp.”
“Ờm… cái này…” Sở Dung run rẩy nói, “Em cảm thấy mạng nhà mình hình như hơi yếu, chắc là chưa đóng tiền wifi. Hay là anh lo họp trước, để lần sau nhé?”
Phó Như Hối im lặng hai giây, “Sở Dung, em nghiêm túc à?”
Lý do ngớ ngẩn thế này đúng là khiến người ta nghi ngờ, Sở Dung lau mặt, thôi, mở video cho Phó Như Hối xem trước, rồi cắt mạng vờ bị đứng hình!
Sở Dung vừa định bật video, bỗng nghe thấy một tiếng ợ to, sau đó là tiếng “ọe” vang dội.
Phó Như Hối hỏi: “Âm thanh gì đấy?”
Sở Dung quay đầu nhìn lại, ngay lập tức trợn tròn mắt: “Con trai anh ăn no đến nôn rồi!”
Phó Như Hối: “…” Anh nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Không chỉ Phó Dư, mà cả Phó Niên cũng bắt đầu nôn.
Hai đứa nhỏ cùng nhau “ọe ọe” dữ dội, Sở Dung vứt luôn điện thoại chạy tới, vừa giúp chúng xoa bụng vừa bảo dì Vân: “Dì Vân, đi lấy thuốc tiêu hóa với hai cốc nước ấm lại đây!”
Dì Vân cũng bị dọa sợ, nghe theo lời Sở Dung, vội chạy đến tủ thuốc lấy mấy viên tiêu thực rồi rót hai ly nước ấm.
Sở Dung quỳ nửa người dưới đất, vừa làm mẫu vừa hướng dẫn dì Vân cách xoa bụng: “Dì Vân, dì làm giống cháu thế này, xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, lực không nhẹ quá mà cũng không được mạnh quá.”
“Vâng vâng.” Dì Vân bắt chước Sở Dung, học theo dáng cô, bắt đầu xoa bụng cho Phó Dư.