Phó Niên sau khi nôn xong thì kiệt sức ngồi trong lòng Sở Dung, cậu tựa đầu lên vai cô, đôi mắt mệt mỏi, khó chịu nhìn gương mặt nghiêng đầy nghiêm túc của Sở Dung. Cái bụng đầy ứ khó chịu cũng dần dịu lại nhờ bàn tay Sở Dung mát-xa đều đặn, vì muốn xoa bụng cho cậu, Sở Dung thậm chí không ngại quỳ hẳn xuống đất…
Trước mặt là thứ mà cậu vừa nôn ra, nếu là Sở Dung, thì đừng nói là quỳ ở đây, chỉ cần đứng xa nhìn một cái thôi cũng đủ khiến cô nhíu mày khó chịu. Nhưng Phó Niên không thấy được sự ghê tởm trong ánh mắt của Sở Dung, hôm nay Sở Dung không hề bộc lộ sự chán ghét ấy.
“Đỡ hơn chưa? Có còn muốn nôn nữa không?” Sở Dung thấy Phó Niên không nôn tiếp, liền đặt cậu xuống, “Có đứng được không?”
Thực ra cậu đứng được, nhưng như bị điều khiển, Phó Niên không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp thơm tho ấy, cậu nhắm mắt lại nói: “Không thể.”
Nói xong, Phó Niên tức giận cắn môi mình, cậu đang nói gì vậy? Cầu xin Sở Dung ôm cậu sao?
Cậu vừa định trượt khỏi chân Sở Dung thì Sở Dung đã ôm lấy hai bên sườn cậu đứng dậy, Phó Niên lập tức bị nâng bổng, phản xạ giữ chặt lấy cổ Sở Dung.
Sở Dung bê cốc nước ấm trên bàn lên, đưa đến gần miệng Phó Niên, “Súc miệng đi.”
Phó Niên buông tay khỏi cổ Sở Dung, tự lấy cốc uống vài ngụm nước rồi súc miệng, sau đó nhổ nước ra cái bát trên bàn.
Sở Dung lấy ra hai viên thuốc tiêu hóa, “Uống đi, vị ngọt đó.”
Phó Niên nghĩ thầm mình đâu phải trẻ con, đương nhiên biết thuốc vị ngọt, hơn nữa dù có đắng cỡ nào cậu cũng không sợ.
“Dì Vân, Tiểu Ngư nôn xong thì cho thằng bé súc miệng, rồi cho uống thêm hai viên thuốc tiêu hóa.” Sở Dung nói với Dì Vân.
Dì Vân làm theo lời Sở Dung cho Phó Dư uống thuốc, Phó Dư nôn đến mắt đỏ hoe, bây giờ mệt rồi, được Dì Vân ôm trong lòng, lim dim mắt ngủ.
“Niên Niên buồn ngủ không?”
Sở Dung thấy vậy cúi đầu hỏi đứa nhỏ trong lòng.
Phó Niên cũng cúi đầu, nhìn vào ngón tay mình, “Không buồn ngủ.”
“Dì Vân, vậy dì dẫn Tiểu Ngư lên trên ngủ một lát đi, Niên Niên không buồn ngủ, tôi ngồi ở đây chơi với thằng bé một lúc nữa.”
Dì Vân ngập ngừng, cẩn thận hỏi: “Phu nhân, vẫn để cháu nó ngủ phòng cũ phải không ạ?”
“Phòng cũ?” Sở Dung nháy mắt, suy nghĩ về ý của dì Vân, chẳng lẽ phòng của hai đứa trẻ cũng có điều khuất tất? Trong nguyên tác không có miêu tả đặc biệt về điểm này. Sở Dung không rõ tình hình, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt, cô đành nói: “Đem lên phòng tôi ngủ đi.”
Dì Vân sửng sốt, không kiềm chế được mở to mắt.
Phó Niên bỗng ngẩng đầu, chăm chú nhìn nghiêng mặt Sở Dung.
Ngô Xán còn không hài lòng, phát ra tiếng: “Phu nhân, sao cô lại để nó ngủ trong phòng mình được?”
Hai người đều ngạc nhiên nhìn cô, khiến Sở Dung tưởng phòng mình có ma.
“Phòng tôi người không thể người à?” Sở Dung thắc mắc, “Mấy người sao lại có biểu cảm như vậy?”
“Không, không phải...” Dì Vân lí nhí phủ nhận, “Ý phu nhân là, cho tiểu thiếu gia ngủ trên giường của người phải không ạ?”
Sở Dung phần nào hiểu ra, cô quyết định lát nữa sẽ lên phòng Phó Niên Phó Dư xem nguyên chủ sắp xếp chỗ ở thế nào, chẳng lẽ ngay cả giường cũng không mua cho họ?
“Dĩ nhiên là để trên giường rồi.” Sở Dung kiên nhẫn nói, “Nhớ lấy khăn nóng lau tay chân cho thằng bé. Ngủ cho ngon.”
Dì Vân bị sốc đến mức không thể phản ứng, thói quen kêu “a” một tiếng rồi ôm lấy Phó Dư đang ngủ say, lên lầu đặt lên giường, cởi giày, lau tay chân, đắp chăn, làm xong loạt việc này thì đột nhiên tự véo mình một cái.
“Shh!”
Đau thật, không phải mơ.
“Không muốn ngủ thì đi tắm nước ấm đi, người bẩn thỉu thế kia.” Sở Dung ôm Phó Niên, ngửi ngửi rồi nhăn mũi, đứa nhỏ hơi có mùi khó chịu.
Lại đến rồi, lại đến rồi.
Phó Niên co rúm vai, sự xấu hổ và tự ti vì bị Sở Dung chê bai lại kéo đến.
Cậu không tự chủ cắn môi.
Sở Dung rốt cuộc là thế nào vậy!